ĐẠI NGHỊCH CHI MÔN - Trang 390

-Khúc Lưu Hề của Thiên Khải Tông, Thăng Túy nhất phẩm.

Thanh âm không lớn, nhưng rõ ràng.

Khúc Lưu Hề, Thiên Khải Tông.

Không phải Khúc Lưu Nhi, mà là Khúc Lưu Hề.

Nàng quay đầu nhìn An Tranh, cười cười, nụ cười đẹp khuynh thành.

Vào thời khắc này An Tranh mới phát hiện, nguyên lai không chỉ có mỗi
mình mình mới kiên cường. Khúc Lưu Nhi mặc bộ váy dài màu đen, vào
lúc này đẹp tới rung động lòng người.

-Ngươi? Một cô nhóc?

Lý Hổ không nhịn được cười ha hả:

-Ngươi cai sữa chưa? Cai sữa rồi thì tìm nhà nào đó mà làm vợ, học võ

nghệ làm gì! Bộ dạng của ngươi coi như cũng được, nếu bị đánh tàn phế,
thì khó mà gả được ra ngoài. Biến đi, lão tử không đánh với nữ nhân.

-Ngươi dựa vào cái gì mà coi thường nữ nhân?

Khúc Lưu Hề hỏi.

Lý Hổ càn rỡ nói:

-Bởi vì nữ nhân các ngươi yếu ớt! Các ngươi đều là kẻ yếu!

Khúc Lưu Hề nghiêm nghị nói:

-Đánh thắng nói sau.

Không đợi Lý Hổ ra tay, nàng động thủ trước.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.