ĐẠI QUỐC TẶC - Trang 639

Đợi Ngọc Sai cẩn thận giúp Giang Long chèn góc chăn xong, Giang

Long đã thở đều, nặng nề ngủ, tiến nhập mộng đẹp.

Nhìn đến Giang Long mệt mỏi như thế, Ngọc Sai và Bảo Bình đều cũng

có chút đau lòng.

Từ nhỏ đến lớn, cuộc sống thiếu gia nhà mình vẫn là hậu đãi, đừng nói bị

người cầm đao truy sát, ngay cả bị người lớn tiếng quát khiển trách cũng
chưa từng có đấy, hơn nữa Giang Long mặc dù không bị người bịt mặt làm
bị thương, nhưng chạy trốn giữa cây rừng rậm rạp, trên tay trên mặt khó
tránh khỏi sẽ bị vài vết thương nhỏ.

Hai nữ nhìn đến, muốn sờ lại không dám sờ, cảm thấy thật khó chịu, tiểu

thiếu gia nhà mình chưa từng nếm qua đau khổ bực này?

Mấy tên bịt mặt đáng thiên đao vạn quả này!

Giang Long cũng không biết thương yêu đối với hắn của hai nữ lúc này.

Hắn nhắm mắt lại không lâu, liền cảm thấy mí mắt nặng nề, ý thức mơ

hồ, tiến nhập mộng đẹp.

Cho đến khi bên tai mơ hồ truyền đến một trận thì thầm, hắn mới chậm

rãi mở mí mắt ra.

Hơi hơi nghiêng đầu, theo thanh âm nhìn lại, chỉ thấy Diêu mụ mụ và

Ngọc Sai, Bảo Bình đang nhỏ giọng nói gì đó.

Giấc ngủ này tuy rằng rất say, nhưng Giang Long rõ ràng cảm thấy thời

gian hơi ngắn, giương mắt nhìn về phía cửa sổ, bên ngoài ánh sáng vẫn
sáng ngời như cũ.

Hẳn là lúc xế chiều.

- Tiểu thiếu gia, ngài tỉnh rồi?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.