Hung Nô, nhánh đại quân này vẫn ngựa không dùng vó chạy như điên về
phía trước.
Ở giữa đại quân, Lưu Bang mới vừa thoát khỏi bảy rập cưỡi trên chiến
mã màu trắng, bên người có Lô oản và Trương Nhĩ bảo vệ thần sắc kích
động dò xét bốn phía chung quanh, chỉ sợ trong rùng rậm nhảy ra một
nhánh phục binh quân Tần, có chút bi thảm của con chim sợ cành cong.
Nhìn thấy bộ dáng lo sợ bất an của Lưu Bang, Trương Nhĩ ở bên cạnh
tuy rằng cũng kinh hồn, lại vẫn ra vẻ thong dong tự nhiên, miễn cưỡng thấp
giọng nói với Lưu Bang: “Chủ công không cần lo lắng, chúng ta họp binh
một chỗ với Hung Nô, quân Tần mặc dù dốc toàn lực đuổi theo cũng không
thể một miếng nuốt được chúng ta, chỉ cần trước khi trời tối chạy tới thành
Bình, lại chuyển hướng Hà Đông, liền có thể tiến hai bờ sông Liêu mà
chúng ta đã cẩn thận chuẩn bị hai năm, đến lúc đó, chúng ta liền có thể liên
họp Hung Nô, cùng kháng cường Tần, đồng thời phái người cứu hai vị phu
nhân và công tử ra”.
Lưu Bang nghe vậy hơi yên tâm một chút, vẫn thật cẩn thận quay đầu lại
liếc mắt nhìn một cái, nhìn thấy phía sau toàn là đội ngũ quân Hán, lúc này
mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nghĩ đến hai mươi vạn đại quân của mình hiện giờ còn sót lại năm vạn
tàn quân, trong lòng lại bất giác cảm thấy căm hận Trương Cường vô cùng,
đối với chút của cải cải mình, tổn thất lớn như thế, thật sự là đau lòng
không nguôi.
Hàn Tín lúc này nhìn thấy quân đội Hung Nô lẫn ở bên trong quân Hán,
không khỏi cảm thấy bất mãn, đang muốn đi tìm tướng lãnh Đồ Hồn lĩnh
quân lần này của Hung Nô, vừa mới quay đầu ngựa lại, liền nhìn thấy Đồ
Hồn mặc áo choàng dài phóng ngựa đi đến trước người Hàn Tín, chắp tay,
hắc hắc cười nói: “Hàn tướng quân, tại hạ phụng mệnh tiếp ứng Bái Công,
hiện giờ Bái Công đã thoát khỏi nguy hiểm, ta và sáu vạn huynh đệ này dù
sao cũng phải có chút ưu đãi phải không?”.
Hàn Tín cười lạnh một tiếng nói: “Ngươi cũng thấy đấy, chúng ta chỉ là
tàn quân bại trận, vội vàng thoát thân, lấy đâu tiền tài mà ưu đãi?”.