ĐẠI TẦN BÁ NGHIỆP - Trang 532

đòi gặp bệ hạ!”.

Trương Cường nóng giận quát lên: “Chắc các ngươi đã tiết lộ tung tích

của Hạng Vũ, thật to gan!”.

Hàn Hoán sợ hãi quỳ mọp xuống đất, dập đầu lia lịa phân bua: “Nô tài

không dám! Là Ngu cô nương thừa lúc tên nội thị chăm sóc đi khỏi đã lẻn
ra ngoài, nghe được từ mấy tên binh sĩ canh gác...”.

Hàn Hoán chưa nói hết câu, hình bóng yếu ớt của Ngu Cơ đã xuất hiện

trước mặt Trương Cường, nấc nở nói không thành tiếng: “Bệ hạ, có phải
Hạng đại ca đã...”.

Trương Cường thở dài ngao ngán, biết chuyện này không thể che giấu

lâu, nay Ngu Cơ đã biết thì mình cũng không cần giấu giếm nữa, bèn thành
thật nói: “Mấy ngày trước Hạng Vũ đã tự vẫn trong rừng bên bờ Ô Giang,
trẫm vốn định bao vây không đánh, niệm tình y là một nhân tài muốn tha
mạng, nào ngờ... Ài!”.

Ngu Cơ nghe tin dữ toàn thân run bần bật, vẫn cố gắng đứng vững, ánh

mắt chan chứa nỗi buồn vô tận, rầu rĩ nói: “Ngu Cơ phải đi gặp Hạng đại
ca, ơn cứu mạng của bệ hạ Ngu Cơ không dám quên, kiếp này không trả
được xin hẹn lại kiếp sau”.

Trương Cường mỉm cười chua chát, biết mối nghiệt duyên giữ mình và

Ngu Cơ cũng đã đến lúc chấm dứt, gật đầu nỏi: “Được rồi, đợi khi nàng hồi
phục trẫm sẽ cùng nàng đến nơi Hạng Vũ tự vẫn xem thử, Hạng Vũ có một
hồng nhan tri kỷ như thế cũng không uổng kiếp này rồi”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.