ĐẠI TẦN BÁ NGHIỆP - Trang 966

thấy hoàng đế càng ngày càng trường thành, trong lòng cảm thấy vô cùng
cảm kích, luôn luôn tràng điệp hình ảnh của Trương Cường và Tử Anh trên
tất cả, sau đó lại tự chúc mừng mình ngày đó đã quyết định theo Mông
Điềm quay về Hàm Dương.

Nhìn thấy ánh mắt nghiêm trọng của Mông Điềm và Vương Bôn,

Trương Cường gật đầu, quay lưng đi đến trước cửa trướng, đón ánh ban
mai mới lên, hít một hơi sâu gió núi, miễn cưỡng bình tĩnh lại, nói: “Chuẩn
bị đợt tấn công thứ hai”.

Mông Điềm và Vương Bôn gật đầu đồng thanh đáp: “Vi thần rõ”.
Trong thành Thiện Vô, sau khi đợt tấn công thứ nhất vừa kết thúc Lưu

Bang mặc áo giáp nặng, vừa đi vào trong thủ phủ huyện, còn chưa kịp còi
chiến giáp ra, đã không kìm được sự vui mừng trong lòng cười: “Tần
vương ngự giá thân chinh, cũng chỉ là thế thôi, ha ha...”.

Cùng đi với hắn là Trương Nhĩ lúc này cũng đang mặc áo giáp, đi sát

ngay sau Lưu Bang, mặc dù không vui mừng điên cuồng như Lưu Bang
nhưng cũng không giấu được vẻ vui mừng.

Nghe thấy Lưu Bang không cách gì khống chế được sự hoan hỉ, Trương

Nhĩ thận trọng nhắc: “Tuy trận tấn công đầu ta thắng nhưng không phải là
lúc chúc mừng, chúng ta không thể qua loa đại ý được”.

Lưu Bang gật đầu nói: “Không sai, điều này ta hiểu, thừa tướng có thể

yên tâm”.

Ba ngày trước Lưu Bang hạ lệnh phong cho Trương Nhĩ làm thừa tướng,

Trần Dư làm ngự sử, Hàn Tín là quốc úy, chính thức xây dựng tập đoàn
chính trị nhỏ của mình, cũng có hình có vẻ, thiết lập bách quan, mặc dù chỉ
có 26 văn quan và 39 tướng lĩnh các cấp, nhưng là chim sẻ tuy nhỏ nhưng
ngũ tạng câu toàn.

Lưu Bang vừa dứt lời, thì nghe thấy tiếng bẩm cung kính: “Bái kiến đại

vương”.

Đưa mắt nhìn ra thì thấy Trần Dư và Hàn Tín cùng nhau đi đến, hai

người đều mặc chiến giáp uy phong lẫm liệt, người vừa nói chính là ngự sử
Trần Dư.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.