ĐẠI THIẾU GIA, EM LẠY CẬU! - Trang 112

Hàng ngày Sen gặp mẹ nhiều hơn, mỗi lần mẹ chuẩn bị về, nó thường

níu áo mãi. Tiền bà chủ cho, Sen đều đưa hết cho mẹ, mẹ bảo sẽ giữ hộ Sen,
tiết kiệm mua nhà, mai sau đón nó.

Sen vui, nhưng nhiều lúc nghĩ, nó phải xa cậu chủ, xa mọi người trong

gia đình, lại không nỡ…đôi lúc nó ước, mẹ cũng được ở đây thì tốt…

Cuộc sống của Sen hạnh phúc được vài ngày, thì bệnh của mẹ tái phát.

Sắc mặt mẹ xanh xao lắm, mẹ bảo nó.

-“Sen, cứu mẹ với, lần này phải tiêm thuốc rất tốn tiền…”

-“Nhưng con…con đưa hết cho mẹ rồi mà…”

-“Bà chủ của con có rất nhiều đồ trang sức đắt tiền, hay là con đợi bà ấy

đi vắng, rồi lấy trộm một món, mang cho mẹ…”

Sen ngạc nhiên, nó phản ứng lại ngay lập tức.

-“Đấy là ăn trộm mà! Bà chủ dạy làm người không bao giờ được làm

thế!”

Mẹ nó vỗ về.

-“Bà chủ con chỉ là loại người giả nhân giả nghĩa thôi, con có trộm một

ít, cũng không là gì so với những việc bà ta gây ra cho gia đình mình…cho
ba con…”

-“Không…không…”

-“Con quên rồi sao? Con nỡ để mẹ chết sao?”

-“Con…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.