ĐẠI THIẾU GIA, EM LẠY CẬU! - Trang 138

Mẹ gọi nó là mày ư? Cậu cũng xưng mày tao với nó, nhưng sao nghe

khác với mẹ vậy? Tự dưng thấy nhớ cậu, vừa gặp cậu tối qua cơ mà. Nó lắp
bắp.

-“Con…con…không biết rửa…”

Bác Tùng kéo nó vào nhà bếp, dậy nó rửa bát, bác nhẹ giọng.

-“Thôi đừng để ý mẹ con, mẹ con bệnh, tính tình thất thường, thương

mẹ thì sau cố gắng ngoan ngoãn…”

Sen gật đầu, hóa ra mẹ nó nóng tính do bệnh, từ giờ nó sẽ cố gắng làm

mẹ nó hài lòng, sẽ làm một đứa con ngoan. Buổi đầu tiên rửa bát, Sen đánh
vỡ hai cái, tay chảy máu rì rì. Mẹ nó suýt cầm chổi phang nó rồi, may mà
có bác Tùng bênh.

Mẹ với cậu có nhiều điểm giống, mà tính ra cũng không giống. Lúc

trước, nó bị thương, cậu cũng bực, cũng dọa đánh nó, nhưng sau đó cậu lại
xoa thuốc cho nó…còn mẹ thì không. Nó thở dài, đại thiếu gia, nếu có cậu
ở đây thì tốt biết mấy.

Buổi tối, nó mong ngày đầu tiên được ngủ với mẹ tới như thế nào, vậy

mà mẹ nó lại ngủ với bác Tùng. Nhà chỉ có một phòng ngủ, bác Tùng rải
cho Sen cái chiếu ra chỗ góc bếp, bác dỗ Sen là, mẹ bị bệnh nên bác phải
ngủ cùng để trông mẹ.

Sen xin bác cho ngủ với mẹ, Sen cũng có thể chăm mẹ, chỉ nhận được

một cái lườm lạnh. Sen sợ, nó không dám nói gì nữa, rốt cuộc, nó thu mình
trong cái chiếu và tấm chăn mỏng. Nó tự dưng nhớ căn phòng ấm cúng, rực
rỡ màu hồng của mình biết bao…

*****

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.