ĐẠI THIẾU GIA, EM LẠY CẬU! - Trang 386

Mình làm được mà, mình có thể làm được! Cô đã nhớ cậu thế nào cơ

chứ? Cô đã dặn mình, cô đã lên kế hoạch cả cho cảm xúc của mình, cớ sao?
Cớ sao cô lại cư xử kém cỏi tới thế? Cớ sao, cô không kiềm nén nổi???

Cánh cửa phòng khẽ mở, có bóng người đi vào.

Người đó đặt nhẹ bàn tay lên trán cô.

-“Không sốt, con buồn à?”

-“Không mẹ ạ, con mệt thật mà!”

-“Mẹ xin lỗi…”

Người mẹ thẫn thờ nhìn đứa con gái, chuyện cũng nhiều năm rồi. Đợt

đó, đột nhiên con trai nhất định không chịu về nhà, bà có sang tận nơi, chỉ
thấy nó đú đởn hôn hít mấy con tóc vàng tóc xanh, nhìn mà ghê cả người.
Bà đánh nó, mắng nó, nói nó là kẻ phản bội, nói nó làm sao bỏ mặc Nhi, nó
cũng chẳng thèm đáp.

Rồi hai mẹ con chiến tranh lạnh, rồi cuối cùng, vì bà có một thằng con

trai, bà thua, bà làm lành trước, bà từ từ hỏi nó, cũng chỉ được một câu trả
lời đầy tính “trách nhiệm”: “Nó vừa béo vừa xấu, con chán!”.

Bà thử nó, trả vờ nói Nhi bệnh, nó cũng chẳng quan tâm.

Vậy là, cái điều bà lo lắng luôn tới, nó rốt cuộc thừa hưởng tính dê già

trăng hoa của thằng cha nó, trời đất ạ, bao nhiêu tính tốt đẹp, nó không
hưởng, nó lại hưởng cái tính đó. Bà đau lòng, bà thấy có lỗi với Nhi, một
thời gian dài còn không dám đối mặt với con bé nữa.

-“Nhi à, mẹ…chuyện hai con không thành nhưng dù thế nào, con cũng

là con gái mẹ, mẹ thương con nhất, nhưng con thông cảm cho mẹ, cô bé đó,
là người Thế Hiển yêu, con biết rồi đó, mẹ sợ nhất nó dẫn đứa nào ngoại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.