ĐẠI THIẾU GIA, EM LẠY CẬU! - Trang 561

…..

…..

Bình minh của Đà Nẵng, đẹp tuyệt vời, chói chang chiếu vào căn phòng

sang trọng. Có ai đó thức giấc, đầu đau như búa bổ, không chỉ đầu, mà toàn
thân cũng như bị đánh đập hành hạ.

Cô khẽ cựa mình, sao nặng nề quá, không cựa nổi. Mắt lim dim hé mở,

thấy có người đang chằm chằm nhìn mình rồi, theo phản xạ cô cũng nhìn lại
chính mình…là cái gì thế hả trời?

Vì sao?

Vì sao?

Vì sao?

A…Muốn hét lên mất!

Có ai nói cho cô biết, váy áo của cô ở đâu không?

Có ai nói cho cô biết, tay cậu cớ sao đặt chỗ đó?

Có ai nói cho cô biết, sao mắt cậu chớp chớp bi thương thế kia?

-“Em…em…cậu…cậu…”

-“Mày còn có tư cách mở mồm sao?”

Giọng cậu lạnh lùng như chưa bao giờ lạnh hơn, hại cô sởn cả gai ốc.

-“Sao vậy cậu…em…em…em làm gì à? Mà chúng ta…”

Khóe môi cậu hơi cong, cậu biết mà, sống với cô ngần ấy năm, sao cậu

lại không biết cái tật cứ say rượu là quên hết mọi thứ của cô. Được, đã quên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.