“Nơi này được gọi là quán cóc, nhưng họ rất nổi tiếng trong việc nấu những
món ăn kiểu gia đình. Họ không hề có thực đơn – họ chỉ mang tới cho chị
những gì họ nấu trong ngày hôm đó, tất cả mọi thứ đều theo mùa và tươi
ngon.” - Carlton giải thích.
“Sau một tuần của chúng ta tại Paris, đây quả là một thay đổi đáng hoan
nghênh.”
“Chị có thể ngồi vị trí danh dự trên giường.” - Carlton đề nghị. Rachel vui
vẻ ngồi thoải mái trên tấm nệm – thật kỳ lạ và có chút nghịch ngợm khi
ngồi ăn trên giường của ai đó.
Chẳng mấy chốc, hai người phụ nữ bước vào phòng ngủ kiêm phòng ăn và
đặt vô số món ăn nóng hổi lên mặt bàn phóc-mi-ca. Món đầu tiên là
hongshao rou - những lát thịt lợn dầy béo ngậy trong nước sốt ngọt với ớt
chuông xanh; jiang ya – chân vịt om trong nước sốt ngọt sền sệt; jiuyang
caotou - rau theo mùa xào với rượu thơm; ganshao changyu – cá chim
chiên giòn nguyên con; và yandu xian - một món súp đặc trưng của Thượng
Hải gồm măng, phù trúc, giăm bông muối và thịt lợn tươi.
“Chúa nhân từ! Làm thế nào để chúng ta có thể ăn hết chỗ này?” - Rachel
cười lớn
“Tin em đi, đồ ăn ở đây thực sự rất ngon nên chị có thể ăn được nhiều hơn
bình thường.”
“Ừ, chị sợ như thế đấy.”
“Chúng ta có thể gói những đồ mà chúng ta không ăn hết về cho anh Nick
ăn đêm cũng được.” - Carlton đề nghị.
“Anh ấy chắc rất thích đó.”