ĐẠI TIỂU THƯ - Trang 41

Araminta đập tay xuống cái tẩu thuốc, cáu. “Anh có thể trở nên hữu dụng
hơn bằng việc mang tới cho em một cốc sô-cô-la nóng với thật nhiều kẹo
dẻo được không? Cuộc đấu giá này chỉ được phép dừng lại khi nào em nói
nó dừng lại!”

“Cơ mà em tính treo chúng ở đâu, nhà mình chả còn mảng tường nào trống
cả.” - Colin vẫn tiếp tục.

“Em nghĩ sẽ vô cùng thích hợp nếu em treo chúng trong đại sảnh của khách
sạn ở Bhutan mà mẹ em mới xây. KHỐN NẠN! Hắc cẩu đó vẫn không
chịu dừng lại! Cô ta là ai vậy? Nhìn cô ta chả khác gì Dita Von Teese

31

phiên bản Trung Quốc!”

Colin lắc đầu ngán ngẩm. “Minty, em đang bị kích động quá đấy. Đưa anh
chiếc điện thoại đi. - Anh sẽ tiếp tục đấu giá nếu như em thích bức tranh đó
đến như thế. Anh có nhiều kinh nghiệm trong việc này hơn. Điều quan
trọng nhất là em phải đặt ra giới hạn cho việc ra giá. Mức giá cao nhất em
có thể trả là bao nhiêu?”

KHO LẠNH JELITA, SINGAPORE, 8:35 P.M.

Astrid Leong đang ở siêu thị khi điện thoại của cô đổ chuông. Cô đang cố
gắng để chuẩn bị bữa ăn cho tối mai một cách hấp tấp, trong khi cậu con
trai năm tuổi, Cassian, đang đứng trước đầu xe đẩy, diễn lại cảnh như
Leonardo DiCaprio trên mũi thuyền Titanic. Bình thường cô vốn rất ngại sử
dụng điện thoại ở nơi công cộng, tuy nhiên khi thấy đó là người em họ
Oliver T’sien từ Hong Kong, cô đành bắt máy. Cô đẩy chiếc xe vào khu rau
quả đông lạnh và nhận cuộc gọi.

“Chuyện gì thế?”

“Chị đã bỏ lỡ trò vui trong phiên đấu giá của năm rồi.” - Oliver hân hoan
thông báo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.