ĐẠI VIỆT TRUYỀN KỲ - Trang 123

còn kinh hãi. Ta chỉ có Hỏa linh mạch thượng phẩm, vất vả hai lần mới bon
chen vào nội viện, không giống như tên biến thái nhà ngươi.

Tên này đúng dạng người nghĩ gì nói nấy, Phạm Văn Long cười bảo:

- Ta cũng chỉ may mắn thôi!

- Con bà nó, ta chỉ cần may mắn bằng nửa ngươi có phải tốt không?

Ông trời ơi!!! Sao lại bất công như vậy chứ?

Nói xong hắn làm đưa tay lên đấm ngực thùm thụp, bộ dạng cực kỳ

thống thiết.

Phạm Văn Long đã quen với kiểu cách nói chuyện của hắn nên chỉ

biết lắc đầu cười khổ.

Kéo Phạm Văn Long ngồi lên ghế, Đức Hùng nhăn nhở hỏi:

- Hôm nay rồng đến nhà tôm, thật quá hân hạnh rồi! Thiên tài, có

chuyện gì cần ta giúp sao?

Phạm Văn Long hơi đỏ mặt, vội xua tay đáp:

- Ngươi buông tha cho ta được chứ!

Chứng kiến bộ dáng đấy, Đức Hùng phá lên cười, không đùa giỡn nữa.

Lúc bấy giờ, Phạm Văn Long mới cất tiếng:

- Cũng không có chuyện gì quan trọng, chẳng là ta muốn ra bên ngoài

một chuyến, nhưng không rõ phải làm như thế nào.

Về đường xá quả thực Phạm Văn Long mù tịt, nếu cứ cắm đầu cắm cổ

mà đi chẳng biết đến khi nào mới ra khỏi ngoại viện.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.