ĐẠI VIỆT TRUYỀN KỲ - Trang 220

Cứ thế bước đi, bỗng hai người đến một con đường rộng rãi, thẳng tắp,

hai bên đường có đình đài lầu các, không ngờ đều là những hàng quán ăn
uống, người ra kẻ vào tấp nập, náo nhiệt.

Phạm Văn Long nhẹ nhàng bước đi trên đường phố, thân mang trường

bào xanh nhạt, khuôn mặt anh tuấn, mày kiếm, mắt sao, quả thực rất có sức
thu hút khiến không ít cô gái để ý, bị hắn vô tình bắt gặp khuôn mặt lập tức
đỏ bừng, ngượng ngùng cúi đầu.

Thấy cảnh chướng tai gai mắt, Đức Hùng chửi đổng lên:

- Mẹ nó, sao lại để ý mỗi hắn, ta cũng đâu đến nỗi nào hả?

Phạm Văn Long cười khổ, đành nhanh chóng kéo hắn lướt qua thật

nhanh.

Mùi thơm các món ăn tỏa ra khắp nơi, xộc thẳng vào mũi khiến Đức

Hùng nhịn không nổi, vội vàng lôi kéo Phạm Văn Long vào một tửu lầu.

- Hôm nay nhờ ngươi mà ta tiết kiệm hơn ngàn linh đồng, mau vào

đây gọi món, chầu này ta trả.

Nháy mắt, bên trên bàn đồ ăn chất đầy như núi, nhưng chẳng bao lâu

đã bị hai người chén sạch, tất nhiên hầu hết đang nằm trong cái bụng căng
như trống của Đức Hùng.

Hắn xoa tay, vỗ về bụng, cười khì khì bảo:

- Biết trước thế này ta đã đếch thèm nấu nướng nữa, ra đây ăn có phải

ngon lành hơn không?

Phạm Văn Long lắc đầu, cười bảo:

- Ngươi tuy có nhiều linh đồng, nhưng chớ nên hoang phí quá như vậy

chứ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.