ĐẠI VIỆT TRUYỀN KỲ - Trang 321

Lão Kim nghe hắn có vẻ trách móc, bực mình nói:

- Hừ! Nếu không như vậy ngươi có thể yên ổn trốn thoát sao?

Dĩ nhiên Phạm Văn Long hiểu điều đó, nhưng trong lòng áy náy, vẫn

cố chấp trả lời:

- Không lẽ vì cứu mạng ta mà để mấy mươi người vô tội phải bỏ mạng

sao? Làm như vậy có khác gì tự tay giết chết bọn họ?

Quả nhiên là một thằng nhóc cứng đầu cứng cổ, lão Kim đành nghiêm

trọng nói:

- Nhóc con, vậy ta hỏi ngươi, con người tu luyện, tranh đấu triền miên

rốt cuộc là vì cái gì? Con người muốn kiếm thật nhiều tiền, muốn ăn sang
mặc đẹp... là vì điều gì? Chẳng phải vì khát vọng sinh tồn đó ư? Mưu cầu
sinh tồn lớn hơn tất cả, cũng là mục đích tối cao trong cuộc sống này. Hơn
nữa, cái đám Nhân vực nhãi nhép đó ta thấy chẳng phải dạng người thiện
lương gì đâu. Nhìn biểu hiện chắc chắn chúng chuẩn bị lao vào đấu đá, cắn
xé nhau đấy. Vậy ngươi nghĩ thử xem, ta cho Huyễn Dực Giáp Trùng xử lý
chẳng phải tốt hơn là để lũ người ngu ngốc đó tự giết hại lẫn nhau à? Ngươi
mới chỉ giết chết một con trong đàn mà chúng đuổi cùng giết tận đến mãi
bây giờ không buông, việc đó liệu con người có làm được không? Hay chỉ
dửng dưng đứng nhìn rồi quay mặt bỏ đi, thân ai người nấy lo? Trong thế
giới này, ngoại trừ bản thân đừng bao giờ tin tưởng và thương xót cho bất
kỳ ai. Hãy nhớ lấy!!!

Bị lão Kim giáo huấn một thôi một hồi, Phạm Văn Long không dám

có thái độ nữa.

Hắn cũng đã từng trải qua mưa máu gió tanh, từng chính tay chém giết

không ít người nhưng tất cả đều bắt nguồn từ những ân oán rõ ràng. Hắn có
thể chết, có thể sẵn sàng xả thân vì bạn bè, có thể xuống tay tàn độc với kẻ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.