ĐẠI VIỆT TRUYỀN KỲ - Trang 413

Lão Kim không khuyên giải nữa, trong lòng hi vọng hắn sẽ không bị

lún quá sâu vào chuyện này, nếu không sợ rằng suốt quãng đời về sau sẽ
phải sống trong cảnh cô độc.

Qua thêm hai ngày, cuối cùng Phạm Văn Long đã ra đến ngoài rìa Tây

Nguyên cấm địa, chỉ còn cách cỗ truyền tống trận khoảng vài chục dặm
đường.

Đêm tối, Phạm Văn Long ngồi bên cạnh một đống lửa, trên tay cầm

một cái đùi của Trư Diện Miêu đưa lên miệng cắn mạnh một cái, sắc mặt có
phần hưởng thụ.

Theo như dự tính, hắn tạm nghỉ ở đây một đêm, rạng sáng ngày mai sẽ

di chuyển đến vị trí truyền tống trận, quay trở vào nội viện. Vậy nên, hắn
cố tình săn bằng được một con Trư Diện Miêu, muốn đánh chén một bữa
thật thống khoái. Từ khi vào trong cấm địa, từng nếm qua không ít mùi vị
của các loài linh thú nhưng Phạm Văn Long vẫn thích nhất món ăn làm từ
thịt Trư Diện Miêu.

Lúc này, cách Phạm Văn Long khoảng năm mươi thước, trên một chạc

cây, một bóng đen lẳng lặng tiềm phục không phát ra một tiếng động.

Một lát, cặp chân giò của Trư Diện Miêu chỉ còn chừa lại khúc xương,

liền bị Phạm Văn Long thuận tay ném bừa về một nơi. Hắn vừa ăn uống no
say, đương nhiên tâm lý rất thoải mái.

Bóng đen kia vẫn y nguyên không hề nhúc nhích, thu mình trong bóng

đêm, đôi mắt hắn chăm chú nhìn về túi vải mà Phạm Văn Long để bên cạnh
người.

Đột nhiên, bóng đen vẫn tiềm phục nãy giờ phóng lên cao không gây

một tiếng động, toàn thân giống như một mũi tên hướng đến Phạm Văn
Long lao vút đi. Trên tay, một thanh đoản đao sắc bén hiện lên, nhằm thẳng
đầu Phạm Văn Long bổ xuống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.