Hệ thống kinh mạch bị tàn phá nặng nề nên tốc độ hoàn thành một chu
kỳ Đại Việt Linh Quyết diễn ra vô cùng chậm chạp.
***
Màn đêm lặng lẽ trôi…
Đằng đông, một vầng hào quang ấm áp từ từ nhô lên, tỏa ánh sáng
chan hòa lên vạn vật. Dưới mặt đất, Phạm Văn Long vẫn ngồi bất động,
mặc cho những tia nắng sớm soi rọi vào thân mình.
Qua một đêm, các vết thương bên ngoài da thịt dưới sự săn sóc ân cần
của Bạch Mai nhẫn dần dần lành lặn trở lại. Bên cạnh đó, nhờ công dụng
thần kỳ của Hoàn Hồn Đan, thân thể hiện đã không còn dấu hiệu đau nhức
nữa. Bất quá riêng hao tổn về tinh huyết và gân cốt nhất thời không cách
nào bù đắp được, vẫn cần có thêm thời gian dài hơn.
Rất lâu sau, đôi mắt Phạm Văn Long mới hé mở. Đúng lúc đó, thanh
âm của lão Kim chợt vang lên trong đầu:
- Nhóc con, tình huống bên trong cơ thể thế nào rồi?
Phạm Văn Long không chút chậm trễ, đáp:
- Thưa sư phụ con vẫn ổn, thương thế không còn quá nguy hiểm nữa.
Chắc chỉ vài ba hôm sẽ khỏe lại thôi, người đừng lo.
Nghe câu trả lời lấp lửng của hắn, lão Kim tỏ vẻ không vui, nghiêm
giọng nói:
- Hừm!!! Ngươi còn dám che mắt cả ta? Đẩu Chuyển Tinh Di tuy cứu
ngươi một mạng nhưng chắc chắn cơ thể cũng bị phản phệ cực nặng. May
mà có Bạch Mai nhẫn tự thân hộ chủ, nếu không đã sớm về giời đoàn tụ
cùng ông bà ông vải rồi, nào còn yên ổn ngồi đây? Ngươi thật đúng là nghé