ĐẠI VŨ TRỤ THỜI ĐẠI - Trang 996

-Ta còn dư một trái đây, dùng nó. Thời gian không còn nhiều, chỉ còn

hơn 2 phút thôi, nhanh!

Ưng nhận lấy lựu đạn, ra lệnh với mọi người còn lại:

-Lui ra ngoài! Chuẩn bị đột kích!

Nói xong, hắn lập tức kéo chốt lựu đạn.

Mọi người nhanh chóng theo Diêu Nguyên lui về sau. Chỉ thấy Ưng

cẩn thận giơ lựu đạn lên. Hắn sử dụng kỹ năng của thanh tích giả đến cực
độ, tính toán xác định rõ điểm rơi, sức ném cũng như quỹ tích của quả lựu
đạn…Có thể nói, các thông số này hiện lên trong đầu hắn tựa như bản
năng. Ngay lập tức, hắn ném quả lựu đạn ra, rồi dùng cả tay và chân đẩy cả
người lui về sau. Diêu Nguyên nhanh chóng túm lấy hắn, ép cả hai người
sát xuống sàn.

Ngã rẽ kia truyền đến tiếng nổ vang dội, chấn động kịch liệt khiến cho

nhiều người bay loạn xạ, vô số mảnh vỡ kim loại văng tứ phía. Diêu
Nguyên là người đầu tiên đứng dậy, xông vào hành lang. Phía trước hắn, cả
hành lang đã bị phá hủy tan tành, vô số lỗ hổng xung quanh vách tường.
Các tia điện tỏa ra xung quang chiếc hố to tướng giữa hành lang.

-Đi! Trang phục chiến đấu được làm bằng gốm, có khả năng cách

điện! Chỉ cần không phải laser, thì không có gì phải sợ!

Diêu Nguyên gầm lên, dẫn đầu mọi người lao thẳng về màn điện.

Những người còn lại hiện vẻ mặt hung tợn. Đúng vậy, khi đến đây,

bọn họ đã không còn gì phải sợ nữa. Bao nhiêu đồng đội đã hi sinh mở lối
cho mình, vậy còn gì phải sợ sệt?

Khi hi sinh đã trở thành một thứ gì đó tầm thường, dũng khí lan truyền

khắp thân thể họ…Cho dù lúc trước có do dự sợ hãi như thế nào đi nữa,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.