Vô Tình thấy thế vội đi tới châm trà cho Miên Miên rồi lại châm cho
Ngải Vân thêm một chén nữa.
“Các ngươi lui xuống một lát đi, ta có mấy lời muốn cùng Sủng phi
thương lượng một chút!” Ngải Vân nhìn về Linh Chi cùng Vô Tình nói.
Đợi cho hai nàng đi ra rồi Ngải Vân mang theo ý cười nhạo nhìn Miên
Miên nói: “Ngươi nói bệ hạ yêu ngươi như vậy vì sao ở đây lại ít người hầu
đến vậy? Cả một cung rộng lớn như vậy mà chỉ có một cung nữ, ngươi
muốn nàng ta chết mệt sao?”
“Chuyện này không phiền ngươi quan tâm, ta thấy một người là đủ rồi,
nhiều người rất phiền phức!”
“Được rồi, ta cũng không muốn quanh co với ngươi, ngày hôm qua bệ hạ
tới tìm ta, nói là ngươi đồng ý cho hắn lập ta làm Hậu?” Ngải Vân tràn đầy
nghi vấn hỏi.
“Đúng, đích thực ta có nói, làm sao vậy, có chỗ nào không đúng sao?”
Miên Miên nhấp một ngụm trà thản nhiên hỏi.
Ngải Vân cười lạnh một tiếng nói: “Được rồi Nguyễn Miên Miên, ngươi
không cần giả vờ, nói, ngươi đến tột cùng muốn bán gì đây?”
Miên Miên nhún nhún vai nhìn nàng ta, “Cái gì là bán gì? Ta nghe không
có hiểu a!”
“Nguyễn Miên Miên, chẳng lẽ ngươi lại hảo tâm đến nỗi để cho ta làm
hậu dễ dàng vậy sao? Nếu thế thì mặt trời nhất định là mọc hướng tây a, ta
thấy ngươi tám phần là có kế hoạch khác, nói, ngươi đến tột cùng là muốn
làm gì?” Ngải Vân đột ngột lớn tiếng hỏi.
“Ngươi có phải hay không đã làm chuyện xấu quá nhiều nên có tật giật
mình? Ta cho ngươi lên làm Xà hậu nhất định phải có dụng ý gì sao? Ta chỉ