ĐẠI XÀ VƯƠNG, THỈNH BÒ ĐI - Trang 737

“Mà Dạ Mị thì sao chứ? Hắn từ nhỏ được người đàn bà kia yêu thương,

nàng nói hạnh phúc biết bao a, hạnh phúc của hắn khiến ta luôn nghĩ rằng
chính ta mới là hài tử của người phụ nữ khác, làm sao ta có thể có một
người mẹ nhẫn tâm như vậy được chứ? Ta chưa từng nghĩ sẽ có một ngày
gặp được nàng, nàng xuất hiện khiến cho cuộc sống tăm tối của ta nảy sinh
tia hi vọng nhưng mà tia hi vọng này cũng bị hắn vô tình bóp nát. Hắn lại
cướp đi nàng, vì cái gì mà tất cả mọi người đều đối tốt với hắn, vì cái gì mà
mọi người không để ý tới cảm xúc của ta? Chẳng lẽ là gì ta tàn tật sao?
Chẳng lẽ tàn tật thì không có quyền có người yêu sao?” đôi mắt Dạ Phong
dần trở nên hồng đậm, hiển nhiên là hắn đang rất khó chịu.

“Không, ngươi có quyền yêu, ta luôn luôn ở bên cạnh ngươi và ta cũng

rất quan tâm tới ngươi!” Miên Miên nắm vội lấy tay Dạ Phong nói, lòng
của nàng thật sự rất khó chịu, những chuyện như vậy người thường như hắn
sao có thể tiếp nhận được?

Dạ Phong ngước đôi mắt hồng đậm nhìn nàng bất đắc dĩ cười cười rồi

đột ngột vươn tay ra nâng cằm nàng, ánh mắt mông lung hỏi: “Nếu là ta
cho nàng biết, chỉ cần nàng nguyện ý gả cho ta, vĩnh viễn ở lại bên cạnh
của ta thì ta có thể buông tha cho hắn, nàng nguyện ý sao?”

Miên Miên ngây người.

Dạ Phong thấy vậy nở nụ cười mê người nói: “Ta cuối cùng cũng hiểu

được một điều, để nàng bị người khác cướp đi chính là sai lầm lớn nhất đời
ta!” Dạ Phong nói rồi nhẹ cúi người xuống, đôi môi hắn nhẹ rơi xuống trên
môi nàng, rất nhẹ, rất ôn nhu, một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước
nhưng lại khiến Dạ Phong hạnh phúc không thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.