ĐÁM CƯỚI HÀO MÔN - Trang 1117

biên tập quen mà cũng dám nói năng hỗn xược, rõ ràng không muốn sống
trong giới này nữa.

Giám đốc u nhìn cô ta, bỗng nhiên cảm thấy cô gái trẻ có khuôn mặt

xinh xắn này làm việc quá nực cười: “Thế nên cô làm thể vì muốn tốt cho
chúng ta?” Hàn Tùng Song muốn gật đầu, nhưng nhìn thấy sắc mặt lúc này
của Giám đốc u, cô ta lại không dám, sao cô ta cứ bị bà già này ép mãi!
Nếu cô ta đi khỏi đây với bộ dạng thê thảm, thì chuyện cô bị bà già này
nghi ngờ sẽ đồn khắp công ty, đến lúc đó, cô ta sẽ rất mất mặt, cô ta không
thể đánh mất thể diện của mình được!

Hàn Tùng Song đứng thẳng lên, nhìn thẳng vào người phụ nữ trước

mặt, đột ngột lên tiếng: “Giám đốc u, về tin này, tôi đã nộp lên trên, đã
nhận được sự phê duyệt của tổng bộ.” Tổng bộ chưa từng phản đối bất cứ
lời đề nghị nào của bọn họ, hai tập lần trước cô ta đưa lên đều đã thông qua
vòng sách hạch, trong đó có một cái là về trẻ em khó khăn, bây giờ đúng
lúc đem ra dùng.

Hàn Tùng Song càng nghĩ càng thấy mình có lí, nghĩ đến cuối cùng

thấy mình chẳng có gì sai: “Tôi cảm thấy, chúng ta không chỉ cần phải quan
tâm đến những đứa trẻ vùng núi, mà còn quấn quan tâm đến những góc
khuất” của cuộc sống thành phố, ở khu phố cũ có một đám người như thể
đang sống, mà gia đình đứa trẻ được đăng lên chẳng giàu có gì.” Mặc dù đó
là trước đây, nhưng chỉ cần lối ông bà ngoại của nó ra, thì chắc chắn sẽ rất
có sức thuyết phục.

Giám đốc u cau mày, chị biết rằng Hàn Tùng Song đang muốn cãi lí

về phần mình, “trẻ em nghèo khó”, và “gia đình đơn thân” vốn dĩ là hai
khái niệm khác nhau, nhưng nếu cô ta thực sự đã xin phép, thì cho dù Hàn
Tùng Song sai rồi, bọn họ cũng không có tư cách phạt hay trách mắng cô
ta, dù cho có vì nó mà mất đi lần hợp tác đáng giá này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.