ĐÁM CƯỚI HÀO MÔN - Trang 1401

hối tiếc, tâm trạng bình thản, không có oán hận, đó là tương lai của cô và
cũng là tương lai của Trạm Vân, người đàn ông cô yêu...

Hà Mộc An cơ bản không dám suy đoán cô đang nghĩ gì nữa, anh

thậm chí còn hận bản thân vì không cần suy nghĩ nhưng vẫn nhìn thấu được
cảm xúc cuộn trào trong lòng cô chỉ với một ánh mắt!

Nhưng có liên quan gì đến ánh! Thời khắc đó không phải là vì anh!

Không phải vì anh!

Hơn năm năm rồi?

Hà Mộc An dồn nén cơn tức giận trong cổ họng, nó nghẹn lại khiến

anh không thể thở nổi, cảm xúc vốn đã không thể áp chế được khiến cho
những lời nói mang chút cảm xúc không hề thông qua đại não đã bật lên:
“Đủ lâu rồi, xem ra vừa bỏ đi đã có niềm vui mới!” Em không chờ đợi
được mà muốn nhanh chóng thoát khỏi anh, bất luận anh níu kéo thể nào
em cũng không quay đầu lại nhìn, cứ thế mà đẩy anh ra, thì ra là vì có
người đàn ông khác! Thì ra đã sớm muốn đá anh đi! Anh còn ngốc nghếch
mà đi thực tập!

Anh chính là một tên ngốc, cứ ngây ngô mà chờ đợi, lo sợ cô suýt chút

vì chuyện anh nhúng tay vào mà oán hận.

Nhưng anh nhận được cái gì! Năm năm trước đối phương đã có bạn

trai mới, năm năm trước đấy! Bọn họ chia tay bao nhiêu năm rồi, trị thương
cũng cần cả một quá trình! Nhưng anh thì sao, thậm chí đến cả tư cách để
cô nhung nhớ trong lòng một thời gian cũng không có!

Hà Mộc An cảm thấy bản thân nghe xong những lời này nhưng vẫn

chưa chết ngất, đó là vì anh vẫn chưa muốn từ bỏ, anh đã phí nhiều công
sức như vậy nhưng chỉ thu lại một kết quả thế này, chia tay xong chưa lâu
thì đã từ bỏ được, chớp mắt một cái thì đã xem anh như người dư thừa mà
vứt ra khỏi đầu óc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.