ĐÁM CƯỚI HÀO MÔN - Trang 183

“Họ tốt bụng như vậy, em có nên nhắc nhở họ là ở cổng khách sạn5mà

không đặt mèo chiêu tài là không dễ phát tài không nhỉ.” Nhà cổ nghèo như
vậy mà cô còn đặt một chú mèo chiêu tài ở cửa hàng cho ba cô nữa, dù sao
thì có thờ có thiêng có kiêng có lành mà.

Hà An trả lời bằng cách đưa cho cô một xiên thịt, bảo cô ngậm miệng

lại.

Hạ Diệu Diệu liếc nhìn anh một cái, ra vẻ đạo mạo đã lộ bản chất, còn

giả bộ vòi vĩnh cái gì chứ, người tối qua gấp gáp nóng vội là ai, vừa mới
xuống giường đã giả bộ đàng hoàng cho ai xem chứ. Hạ Diệu Diệu híp mắt
lại, nhưng mà đúng là thịt ngon thật. Hạ Diệu Diệu cơm no rượu say rồi vui
vẻ chạy tung tăng trên phố lớn hét như chỗ không người: “Hà An, em yêu
anh!” “...” Dưới ánh mặt trời, giữa những bóng cây, cô như một bức tranh
phác họa vĩnh viễn không phai màu, lưu lại dấu ấn trong tim anh.

“A...”

Hà An vội vàng chạy đến: “Sao thế?”

“Không sao.” Run chân thôi mà.

“Ái chà! Cậu còn biết đường về cơ à! Người đẹp trong lòng, không

xin nghỉ mà ngủ đến mười một mười hai giờ.” Vương Phong Long túm lấy
Hà An, cười xấu xa: “Nói, tối qua đi đầu, có phải là vô cùng vui vẻ
không?” Anh ta còn phải đẩy xe về giúp Hà An nữa.

Hà An cầm tay anh ta, thần sắc không đổi: “Mang đồ ăn sáng về cho

các cậu đây.” Hạ Diệu Diệu bảo anh mang về, nói là để cải thiện quan hệ
với các bạn cùng phòng. Vương Phong Long nhìn dáng vẻ Hà An, nhất thời
không chắc là anh ta có suy nghĩ linh tinh không nữa. “Đồ ăn sáng kìa!”
Tiền Quân bỗng nhảy từ trên giường xuống, cơn buồn ngủ đã bay biển đi
mất: “Hà An, cậu xấu xa đấy, chuốc say tụi tôi, chỉ vì tối qua thôi đúng
không.” “Mẹ kiếp! Chuyện này thì có liên quan gì đến chuyện cậu uống

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.