ĐÁM CƯỚI HÀO MÔN - Trang 354

“Em họ Hạ.” “Chị họ Phùng, cứ gọi chị là chị Phùng. Nhà chị đã ở

đây hai năm rồi, quen thuộc với khu này, có chuyện gì em cứ hỏi chị.”
“Vâng ạ.” “Haizz, suýt chút quên mất, lúc dọn đến chủ nhà có nói với em
chuyện tiền điện tính thể nào không? Chị không có ý gì khác, em cũng
đừng để ý. Chị thấy em là người tốt, chuyện này nên thỏa thuận trước, để
tránh đến lúc đó không biết gì cả sẽ xảy ra chuyện không hay, em nói xem
có phải không.”

“Vâng, nên vậy.” “Em thật dễ nói chuyện, chị và anh thường ngày bận

đi làm, không ở nhà thường xuyên, đèn phòng khách anh chị đều không
dùng đến, cũng không thường xuyên bật. Hai đứa dùng nhiều thì nên chú ý
nhé, lúc trả tiền điện phải trả nhiều hơn một chút.”

Hiện giờ là ai bật đây?! Là chị ấy bật, chị ấy nghĩ rằng nói chuyện

không cần bật đèn sao, hay thật đấy.

Trong mắt Hạ Diệu Diệu có thêm vài phần cảnh giác, cũng chẳng có ý

gì khác, chỉ là người keo kiệt gặp phải người keo kiệt, trong lòng lập tức
xuất hiện một cái cân, Lúc nảy ý chị ấy nói là cô phải trả tiền cho thiết bị
dùng chung, đừng nói cô là người bụng dạ hẹp hòi, chị gái này nghĩ mình là
người lớn, vừa mở miệng thì thấy lời mình nói luôn có lý, thấy cô là sinh
viên nên dễ nói chuyện có phải không? Xin lỗi, cô không hiểu cũng không
có tố chất rộng rãi của sinh viên.

“Chị cũng không có ý gì khác, nhà bếp, phòng khách chúng ta dùng

chung, có phiền phức không, đèn nhà bếp thì dễ nói chuyện rồi, lắp hai
bóng đèn, nhà ai nấu cơm thì mở đèn nhà đó, sẽ không bị nhầm lẫn, còn
phòng khách thì chỉ có mỗi một đường dây, bình thường đều chia đôi, chị
và anh tháng sau đều đi làm tối, nhất định không dùng tới, hai đứa...”

“Tụi em cũng không dùng đến, em không có thói quen bật đèn, em có

chứng mù đèn, chỉ cần chút ánh trăng là đủ dùng rồi, ha ha.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.