ĐÁM CƯỚI HÀO MÔN - Trang 511

Hạ An kéo tay cô xuống, mặt vẫn lạnh lùng như vậy, nhìn tập hồ sơ

tiếng Ả rập không nói gì, sao anh không cảm thấy cô có chút lưu luyến nào
cả, chỉ thấy cô đang rất phấn khởi, chuẩn bị quà Tết cho em trai em gái,
không có chút gì tỏ ra nhớ nhung cả.

Hạ Diệu Diệu ôm chặt lấy anh, nũng nịu lắc lư người anh: “An An,

đừng tức giận nữa mà, ngày nào anh cũng nhìn mặt em còn chưa thấy chán
sao!”

Nói sai rồi: “Kì nghỉ đông ngắn lắm, đợi hết Tết, em tìm lý do quay lại

trường sớm có được không? Có được không? Anh đừng như vậy nữa, khiến
em chẳng muốn rời đi, em đã bắt đầu nhớ anh rồi này.”

Có quỷ mới tin lời em, chỉ biết nịnh hót là giỏi.

Hạ Diệu Diệu bỗng nhiên hôn lên môi Hà An, rồi thật nhanh, đẩy anh

xuống giường, khiến anh không kịp trở tay, cô ôm chặt lấy cổ anh, rồi đặt
lên môi anh một nụ hôn gấp gáp: Ai bảo anh khó hầu hạ đến thế, ai bảo anh
giở thói thiếu gia ra đây, khiến người ta khóc cười không nổi. Hà An cố
gắng giãy giụa: Đừng mơ giở chiêu này ra! Hạ Diệu Diệu ép anh xuống,
hai tay luồn vào áo anh, đôi môi trườn xuống cổ anh, mở phanh áo anh ra!
Dám đấu với cô! Cô khỏe lắm đấy! “Ừ...” Hà An không nói rõ được là cảm
giác gì, bị cưỡng hiếp sao? Cái cảm giác đó... cái cảm giác đó... cái cảm
giác đó... Cô chủ động chiếm hữu, khi thì dịu dàng, khi lại gấp gấp, khiến
anh có cảm giác bị cô giày vò chết mất, không biết có làm những gì, trong
đầu anh đã hoàn toàn trống rỗng.

Kết quả...

Sảng khoái mà kiệt sức!

Cô sớm đã quay người đi ngủ say rồi. Nửa đêm về sau, trên ngực Hà

An còn in rõ vết rằng đã tím bầm lại, anh nhẹ nhàng ngồi dậy. Ở trên
giường, Hạ Diệu Diệu rất ít khi có những cử chỉ mãnh liệt, cái cảm giác

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.