ĐÁM CƯỚI HÀO MÔN - Trang 609

thanh niên có máu mặt trong xã hội, rồi dựa vào đó, mà không ít lần lên
mặt với cô, bây giờ xảy ra chuyện này, chẳng có gì lạ cả. Nhà trai không
nhận, có lẽ cũng vì không chắc chắn đứa bé có phải con cháu nhà họ hay
không, Hạ Diệu Diệu dám cược là như vậy, nhưng ba mẹ không biết rõ về
cô ta, cô cũng không buồn nói.

“Cái gì mà không biết nhìn người, con gái ở bên ngoài, phải hết sức

cẩn thận! Con sắp tốt nghiệp đến nơi rồi, phải đề phòng hơn nữa.”

Hạ Diệu Diệu lí nhí: “Sao ba không dạy con trai ba đừng có bể về cho

ba một đứa cháu nội về... á... con đã cháy đen thế này rồi, ba còn đánh thật!

“Đánh cho mà nhớ.”

Bốn ngày. Từ khi Hạ Diệu Diệu rời đi cho đến giờ, cô mới biến mất

trước mặt Hà Mộc An có bốn ngày, những khi Hạ Diệu Diệu rảnh rỗi còn
nhắn cho anh một tin, thỉnh thoảng không quá kẹt sỉ, cô còn gọi điện nũng
nịu một lúc, mặc dù những lần như thế rất ít, đa phần là Hà An chủ động
gọi điện cho cô. Hạ Diệu Diệu cảm thấy mỗi ngày hai tin nhắn, một cuộc
điện thoại là đủ lắm rồi.

Nhưng Hà Mộc An lại cảm thấy không đủ, điện thoại càng nhiều, giây

phút bị cúp máy càng trống trải, bất kể bao nhiêu cuộc điện thoại, anh đều
cảm thấy quá ngắn ngủi, chỉ cần không nhận được tin nhắn, là anh lại bắt
đầu nghĩ xem cô đang làm gì?

Anh nghi ngờ rằng cô không hề nhớ anh như cô nói, xung quanh cô có

em trai em gái, có ba mẹ, thậm chí còn có hàng xóm lẽo đẽo theo sau, còn
cả sạp hàng nữa, thậm chí khách sửa xe qua đường cũng có thể chiếm lấy
sự chú ý của cô, như vậy Hạ Diệu Diệu còn đầu thời gian để mà nhớ anh?

Cái gọi là nhớ nhung, chỉ là Hạ Diệu Diệu nói để có lệ với anh mà

thôi. Hà An nghĩ đến khả năng này, có phần lo lắng, nhất là những khi
không bận rộn, sự lo lắng này càng rõ ràng, khiến anh nhìn điện thoại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.