ĐÁM CƯỚI HÀO MÔN - Trang 608

cô ế chứ. Ông Hạ nhìn cô con gái đang rũ mắt, miệng hỏi, tay vẫn không
ngừng lại: “Sao thế, còn có ý kiến à?”

Hạ Diệu Diệu bĩu môi ngồi xổm xuống, tay cầm dụng cụ lên, động tác

rất thành thục: “Làm gì có.” “Không có thì tốt, ba nói cho con biết, đừng
tưởng con lớn rồi, cứng đầu cứng cổ rồi, mà cái gì cũng làm theo ý mình,
các con vẫn chỉ là trẻ con mà thôi, chưa biết được thế giới này xấu xa thế
nào? “Vâng, vâng, rất xấu ra, khắp nơi đều là người xấu.” Bây giờ, Hạ Diệu
Diệu không đồng tình với quan điểm của ba mình nữa, thậm chí vì cáng
đáng gia đình từ sớm, nên cô luôn có chút tự tin của riêng mình.

Đợi sau này, sau khi đã trải qua một số việc, cô mới phát hiện ra rằng,

thế giới này đâu chỉ xấu xa, người mà cô cứ nghĩ bản thân đã hiểu hết họ
nhưng hóa ra cô lại chẳng biết gì cả. “Con bé này, cãi ba đẩy à, có biết nhà
dì Đào ở dãy trước nhà mình không?”

Hạ Diệu Diệu gắn một bông hoa rất đẹp lên rọ xe, miễn cưỡng đáp:

“Biết ạ.”

Ông Hạ vốn không muốn nói cho con gái biết những điều này, nhưng

ông không nói, vợ ông chắc chắn không chịu nói: “Con gái bà ấy đi làm ăn
xa nhà, kết quả mang thai rồi.”

“Mang thai thì kết hôn chứ sao.” Hạ Diệu Diệu thản nhiên đáp lại.

Ba Hạ nghe vậy chỉ muốn lấy dây quất cho cô một cái, nói cái gì thể

không biết: “Nếu nhà trai chịu cưới, thì dì Đào đã không lo lắng như vậy.”
“.”

Ổ cái gì mà ổ! Không nghe hiểu lời ba dạy hả, con nhỏ chết tiệt này.

“Ai dà, sao ba đánh con, đỏ hết lên rồi này, con biết rồi, con biết rồi, là

cô ta không biết nhìn người!” Trước đây khi cùng đi học với nhau, đã thấy
cô ta là loại con gái, lúc nào cũng vồn vã với con trai, còn qua lại với một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.