chút đã hơi dính ướt, đuổi theo anh dưới thời tiết này khiến cô đỏ bừng mặt
lên, dáng vẻ vô cùng nhếch nhác. Cô nắm chặt lấy vạt áo Hà An, cứ thế
bám chặt lấy không chịu buông ra, giọng nói run rẩy đáng thương: “Hà
An...” Hà An mặc kệ, không nói, không nhìn, nhưng cũng không đi. Thứ
anh e ngại nhất đó là không hiểu tại sao mình dừng lại. Hạ Diệu Diệu khẽ
thở dài, chịu để cố dỗ dành là được rồi: “Do em không tốt, em không nên
nói chuyện to tiếng với anh như vậy.” Hạ Diệu Diệu dịu dàng giải thích,
đến gần Hà An, đổi bánh màn thầu kích cỡ vừa phải cố ý vô tình chà sát
vào cánh tay rắn chắc của anh, bàn tay vẫn nắm chặt lấy vạt áo anh: “Đừng
giận em nữa có được không...”
Thái độ của Hà An đã mềm mỏng hơn vài phần. Hạ Diệu Diệu càng
cười to hơn, cơ thể dựa sát vào không hề sợ nóng, gió mát khẽ thổi, mặt hồ
gợn sóng lăn tăn, cảm thấy cũng không nóng lắm, giọng nói lại càng yểu
điệu đáng yêu hơn: “Lần sau em không thể nữa mà...” “Sự bảo đảm của em
chẳng có ý nghĩa gì cả.” Hà An miễn cưỡng lạnh mặt, không biết tại sao cứ
bị trúng chiêu này của Hạ Diệu Diệu. Xét về dáng người, cô ấy cũng có chỗ
ấy có thể tạm coi là được. Xét về nhan sắc, cô ấy không thử xem lại dáng
vẻ của mình bây giờ đi. Xét về thủ đoạn, nếu như chút kỹ xảo vụng về đó
cũng được coi là thủ đoạn.
Hạ Diệu Diệu càng cười ngọt ngào hơn: “Đương nhiên là có rồi, người
ta biết giữ lời hứa, nói sẽ không to tiếng với anh thì sẽ không to tiếng với
anh... An An, chúng ta đừng giận nhau nữa nhé..” Hà An bỗng nhiên liếc
nhìn cô, anh đã hết giận rồi.
Hạ Diệu Diệu thấy vậy liền vui vẻ nhảy cẫng lên, hôn anh một cái, vội
vàng nịnh nọt lấy lòng ngay lập tức: “An An nhà ta thật là rộng lượng.”
Sắc mặt Hà An đã hòa hoãn hơn, khóe miệng miễn cưỡng hơi nhếch
lên chút, thậm chí còn quên cả châm chọc sự thay đổi của mình. Chỉ biết
rằng vào giây phút khi cô nhảy cẫng lên định hồn mình lần thứ hai, anh đột
nhiên quay người lại ôm cô, đặt lên môi cô một nụ hôn. Hạ Diệu Diệu khẽ