ĐÁM CƯỚI HÀO MÔN - Trang 653

này anh đến vừa hay, các ông các bà trong khu lại không thiếu chuyện để
tám nữa rồi.”

Hạ Diệu Diệu cổ tỏ ra thoải mái: “Nhưng mà mẹ em chỉ nói vậy thôi,

giết thời gian trong lúc rảnh rỗi ý mà. Nếu như mẹ em có nói câu nào khiến
anh không thích, anh cũng đừng để ý, mẹ chỉ là đang thể hiện sự nhiệt tình
thôi.” Hà An vẻ mặt ôn hòa: “Anh biết rồi.” Anh không cần có giải thích:
“Bọn họ là ba mẹ em, em cảm thấy không sao thì anh cũng không sao, vì
vậy sau này không cần giải thích.”

Hạ Diệu Diệu nghe xong dừng lại, mượn ánh trăng nhìn vào mặt anh,

khóe mắt cay cay đột nhiên muốn khóc, cô không nhịn được mà buông xe
ra nhào vào lòng anh: “Hà An, anh thật tốt!” Hà An một tay đỡ xe, một tay
dịu dàng vuốt tóc cô, từ từ đặt một nụ hôn lên mái tóc của cô.

“Em sợ anh lập tức quay người đi mất.” Sẽ không đâu, bởi vì có em ở

đây.

“Hà An, hôm nay... xin lỗi anh...” Cô không hề bướng bỉnh mà thừa

nhận là do mẹ cô không tốt, đã hỏi nhiều quá rồi. “Mẹ cũng chỉ vì lo lắng
cho em.”

“Hà An...”

Hai người ôm nhau rất lâu, Hạ Diệu Diệu hít hít mũi đứng thẳng lên,

vỗ yên xe, cực kì hào phóng nói: “Anh lên đi, em đèo anh.”

“Sao tôi không được hỏi? Tôi hỏi thì làm sao? Sao tôi lại làm mất mặt

con gái? Tôi hỏi là vì tốt cho ai?” “Sao tôi lại khổ thế này! Tôi chẳng phải
là vì cái nhà này sao, sao ông lại nói tôi như vậy? Rõ ràng là ông thấy tôi
vô dụng, thấy tôi chướng mắt mà. Ông cảm thấy tôi nằm như vậy chẳng
làm được gì, chỉ mong tôi mau chết đi phải không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.