ĐÁM CƯỚI HÀO MÔN - Trang 687

ấy đồng ý cùng tớ ăn bánh rán thì tớ chẳng thèm quan tâm anh ấy làm cái
gì.”

Khổng Đồng Đồng nghĩ cũng thấy đúng, Hà An nhà cô ấy thực ra rất

phá của, hôm nay mua cái này, ngày mai mua cái kia. Chỉ nói đến quýt mà
Hạ Diệu Diệu mới ăn không lâu, hai mươi sáu tệ một cận, có hai mươi sáu
tệ mua gì không được hay sao mà phải đi mua mấy quả quýt, chẳng trách
Hạ Diệu Diệu phải cãi nhau với Hà An vì chuyện này: “Cậu vẫn nên bảo
anh ấy luyện tập cười đi.” Anh ấy hết hy vọng vào chuyện học hành rồi.

Phải không? Không phải cô cảm thấy như vậy, huống hồ Hà An nếu

như thực sự có ý đó thì còn cần luyện sao? Anh hoàn toàn không hề để tâm
đến kế hoạch cho tương lai.

Việc mua quýt thực ra cô cũng không cãi nhau với anh, chỉ là rất uyển

chuyển đưa ra ý kiến. Lúc đưa ra ý kiến cô cảm thấy bản thân đã rất kiềm
chế, nhưng xem ra Hà An vẫn không vui, haizz: “Sao tớ cứ cảm thấy, sau
khi khai giảng, tâm trạng cực kì kém, đều trở nên tầm thường rồi.” Khổng
Đồng Đồng quay người, hai người đi về phía sân vận động của trường:
“Cậu có lúc nào không tầm thường?”

“Bây giờ càng tầm thường hơn thôi.” “Qua tết là phải đi thực tập rồi,

ai có thể tĩnh tâm cho được. Cậu nhìn cái thời tiết này đi, nếu như rơi một
trận tuyết, thời gian chúng ta tạm biệt nơi đây không còn xa nữa.” “Cậu đã
có đề tài viết luận văn chưa?”

“Bàn về sự phát triển của văn học Trung Quốc.” “Cẩu huyết!” “Ý

nghĩa diễn sinh của chữ "tôi.”

“Cũng tạm.”

Hạ Diệu Diệu trưa nay đi vội, hẹn Hà An mười hai rưỡi gặp ở thư

viện, sắp trễ giờ rồi. Cô mau chóng đi xuyên qua bờ hồ Minh Tâm, cũng
không bận tâm có đường hay không, chỉ cần hai bên bờ gần nhất là được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.