ĐÁM CƯỚI HÀO MÔN - Trang 688

Hạ Diệu Diệu đang chạy như điên đột nhiên nghe thấy tiếng khóc của nữ
sinh, cô lập tức bước chậm lại, nghiêng đầu qua nhìn, trốn ra đằng sau cây.
“Anh lần nào cũng nói như vậy.” Giọng nói của nữ sinh mềm mại đáng
thương xen lẫn tiếng khóc khiến cho người khác thương tiếc: “Em có chỗ
nào không tốt...”

Giọng nói của nam sinh không chút thay đổi, có vài phần khó chịu:

“Em đừng như vậy, Phương Thậm nghĩ thế nào?”

Em chẳng quan tâm anh ấy nghĩ gì, cũng chẳng liên quan đến anh ấy.”

Mái tóc dài hơi xoăn màu hạt dẻ của Ôn Mạt Ly đều dùng để lau nước mắt
nước mũi, đôi mắt to tròn ấm ức nhìn nam sinh trước mặt, khuôn mặt vốn
xinh đẹp lúc này giống như con búp bê sứ khiến người khác yêu thương:
“Đã không phải lần đầu nữa rồi, anh ghét em vậy sao?”

“Anh không hề ghét em.” Chẳng qua là lười để ý mà thôi: “Anh đã nói

rất nhiều lần rồi, quyển sách đó là do Phương Thậm bảo anh đưa cho em,
anh chỉ có trách nhiệm chuyển giúp thôi.”

“Không, là anh đưa cho em.” Giọng nói của nữ sinh cho dù là chẳng

phân biệt đúng sai vẫn giống như một em bé. Du Văn Bác quay người định
đi, khó có thể nói rõ với kiểu con gái ra đường không màng não này. Cậu ta
cũng chẳng hiểu tại sao bạn cùng phòng có thể cảm thấy cô ta như nữ thần,
rõ ràng là đồ thần kinh mà.

Ôn Mạt Ly nhanh chóng kéo cậu ta lại, ngón tay thon dài trắng nõn

được giữ gìn kỹ càng như tay em bé: “Anh không được đi, em còn chưa hỏi
xong, em gọi điện thoại cho anh sao anh không nghe? Gửi tin nhắn cho anh
cũng không thấy trả lời. Có phải anh cảm thấy em rất đáng ghét, cảm thấy
em học không tốt, cảm thấy em rất vô dụng.”

Đúng, đúng là như vậy, Du Văn Bác vẻ mặt mất kiên nhẫn: “Nếu như

em không còn việc gì khác thì anh đi trước.” “Không được đi, Du Văn Bác

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.