ĐÁM CƯỚI HÀO MÔN - Trang 713

Hà An thấy vậy, anh cầm lấy hai bàn tay của cô liên tục hà hơi, nhanh

chóng đưa nước nóng cho cô, bảo cô uống thuốc, lo lắng hỏi cô: “Còn có
chỗ nào không thoải3mái không?” Hạ Diệu Diệu lắc đầu. Hà An lo lắng
nhìn viền mắt đỏ ửng của cô, do dự một chút lại hỏi: “Nếu không thì anh
đưa em đến bệnh viện kiểm tra một chút.” “Không cần đâu, về nhà đi, em
muốn về nhà.” Hạ Diệu Diệu kéo cánh tay Hà An lại. Hà An nắm chặt lấy.

Quay về đến nhà Hà An lại rót một cốc nước đưa cho cô cầm, ngồi

cạnh cô một bước không rời, vẻ mặt nghiêm túc chốc chốc lại sờ trán cô, sự
quan tâm này khó lòng dùng ngôn ngữ để diễn tả. Hạ Diệu Diệu nhìn anh
bận rộn lo lắng cho cô, vẻ mặt dù rất đáng ghét nhưng lại rất có thành ý.

Một lúc sau, Hạ Diệu Diệu nắm lấy bàn tay anh đưa tới, nắm rất nhẹ

nhàng. Hà An ngồi bên giường, xoa xoa5tai cô sợ cô phát sốt: “Có phải bị
trúng gió rồi không?” Đây là lần đầu tiên cô bị bệnh, bình thường cô vẫn
luôn hi hi ha ha giống như một con gián đập mãi không chết.

Hạ Diệu Diệu chớp mắt, đáng thương nhìn Hà An, ánh mắt ôn nhu:

Em bệnh rồi.

Hà An vuốt tóc cô, đột nhiên cảm thấy trái tim như bị ai đó đâm một

cái, bất giác ôm cô vào trong lòng, giống như cô là một đứa trẻ vậy. Tuy
nhiên lý trí của anh đột nhiên quay lại, giọng nói anh ôn nhu nhưng vẫn
nghiêm khắc: “Ngoan, đừng làm nũng, ngày mai sẽ khỏi thôi.”

“Nếu mai không khỏi thì sao?”

Hà An ngây người. Hạ Diệu Diệu thấy vậy bật cười thành tiếng, chỉ

cần hỏi thêm một câu là anh không biết trả lời thể nào, ngốc quá.

Hạ Diệu Diệu ôm chặt eo anh, một Hà An như vậy sao có thể giấu cô

chứ. Cho dù anh có giấu cũng là do sợ cô tức giận, bởi vì từ trước đến nay
anh chưa từng cải thắng được cô. Hạ Diệu Diệu nằm trong lòng Hà An, sụt
sịt lau nước mũi nước mắt một lúc, đột nhiên cô ngẩng đầu, đáng thương

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.