ĐÁM CƯỚI HÀO MÔN - Trang 727

Bây giờ cô không cần bỏ sức vẫn được hưởng tất cả thành quả, không phải
là rất tốt sao? Ít nhất cũng tốt hơn việc phấn đấu cả nửa đời người cũng
không thực hiện được. Hạ Diệu Diệu nghĩ xong, cảm thấy hình như không
tìm được lý do gì để bực tức nữa. Nhưng lại cảm thấy không đúng, nếu
không có lý do gì sao cô lại đột nhiên khó chịu như vậy?

Có lẽ... là do cảm giác không được hỏi ý kiến? Cô muốn lúc anh đổi bị

rửa nói với cô một câu, muốn lúc anh đổi bàn vi tính cũng sẽ thảo luận với
cô về kiểu dáng, muốn anh lúc mua bất cứ một món đồ gì cô cũng được
tham gia vào, như vậy không phải rất tốt sao?

Ít nhất cũng tốt hơn việc hiện tại cô chỉ có thể thể hiện sự bực tức với

cái bồn rửa, cái bàn anh mua. Trong lúc anh không hề do dự vứt cái khăn
trải bàn mà cô quen dùng đi cô còn có thể hỏi anh rốt cuộc không vừa ý chỗ
nào? Hộp đựng bút của cô rốt cuộc có chỗ nào không vừa ý mà anh đòi
vứt? Cái bình nước nóng kia có phải lúc nào cũng đang ngốn điện không?

Nhưng cô không thể, đó là nhà của người ta, người ta hưởng thụ cuộc

sống mà người ta đáng được hưởng. Hơn nữa trong lúc hưởng thụ cũng
không hề quên cô, cũng chuẩn bị cho cô những thứ tốt nhất, săn sóc vậy cơ
mà.

Săn sóc cái khỉ gì!

Ngoài những cái đó ra, quan trọng là Hà An cũng mang đến cho cô

một cảm giác mình bị tách biệt khỏi đó. Đổ của anh anh có quyền chi phối,
mà hơn nữa anh cũng chẳng đả động gì lớn, chưa chạm đến giới hạn cuối
cùng của cô, cô cũng không cần thiết phải tức giận, không nên tức giận.

Cô rất muốn tức giận, có được không? Ở bên nhau không phải là nên

có việc gì cũng cần trao đổi với nhau sao? Sống cùng nhau đương nhiên
phải can thiệp vào cuộc sống của đối phương, tại sao cô lại có cảm giác
không được quyền hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.