ĐÁM CƯỚI HÀO MÔN - Trang 736

“Sự nhẫn nại của anh tốt, em không nhẫn nại được bằng anh.” Hai

người lời qua tiếng lại, không ai nhường ai. Lúc Hạ Diệu Diệu sắp tức điên
lên, Hà An bình tĩnh lại trước, anh cầm đũa lên, vẻ mặt thản nhiên giống
như chưa từng xảy ra chuyện gì: “Anh cảm thấy việc này chẳng có gì đáng
nói cả, ăn cơm đi.”

Hạ Diệu Diệu không thích nhất chính là lúc như vậy, khi cô đang cãi

đến mức kịch tính nhất anh đột nhiên dừng lại. Dáng vẻ của anh dường như
anh chẳng hề nhận ra mình có vấn đề gì: “Anh không cảm thấy gần đây anh
làm việc gì cũng không kiêng nể gì sao, muốn làm gì thì làm. Đã một tuần
rồi anh không đi thư viện, hay là gần đây anh cảm thấy em chướng mắt,
anh bắt buộc phải làm việc gì đó để thể hiện mới được.” “Em nghĩ nhiều
rồi.” Hà An hối hận vì vừa nãy nói quá nhiều.

“Ý anh là gì?” Hà An thấy vậy buông đũa xuống, anh không muốn cãi

nhau với cô, cũng không muốn chọc cổ tức giận, như vậy sẽ khiến mấy
hôm sau anh cảm thấy không thoải mái. Anh thấy có hình như đã bắt đầu
tức giận, anh định quay về phòng tránh một lát, đợi cô bình tĩnh lại việc này
sẽ qua.

Hạ Diệu Diệu thấy vậy lập tức nhìn về phía anh: “Anh định làm gì?”

“Em ăn trước đi, anh về phòng nghỉ một chút.” Hà An đứng dậy. Hạ

Diệu Diệu đột nhiên không biết nên nói gì mới tốt: “Ý anh là hai người
chúng ta cần có thời gian bình tĩnh sao?” Hạ Diệu Diệu đột nhiên ôn hòa
nhìn Hà An.

“Không cần thiết.” Chỉ cần em không có việc gì là được. “Vậy được

rồi, em ăn một mình.”

Sao lại thành như vậy, Hạ Diệu Diệu cũng không biết, rõ ràng lúc ban

đầu không khí vẫn còn rất tốt. Hôm sau, lúc Hạ Diệu Diệu tắm xong, lúc cô
ra phòng bếp hâm nóng sữa, bàn ăn vẫn như lúc cô rời đi. Hạ Diệu Diệu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.