ĐÁM CƯỚI KHÔNG CÓ GIẤY GIÁ THÚ - Trang 108

Không ngờ mình lại vào chuyện tự nhiên và trơn tru như thế, đứng dưới

cái quạt trần ù ù quay, Cẩm cười khề khề, tiếp:

- Này, tay Thuật ấy mà, năm ngoái hắn đoán mò thế mà trúng tủ nhé.

Năm nay, học trò lại thì thụt đến hỏi hắn đề bài. Mình hỏi, hắn trợn trừng
trợn trạc, quát: Xăng puốc xăng. còn thế nào nữa. Trăm phần trăm! Khuếch
khoác ghê chưa! Nhưng, làm sao mình tin hắn bằng tin Tự được!

Mắt nhấp nháy một cái cười cầu lợi. Cẩm lại tiếp:

- Mình nghĩ thế này, Tự ạ. Thi cử muốn nói gì thì nói nó cũng là một

ước định. Tức là nó có một khoảng co giãn. Loại từng trải như mình và Tự
thừa hiểu thế nào là cuộc đời rồi. Biết nhìn cái đích xa và biết chấp nhận cái
hiện thời, đó mới là cách xử thế của kẻ trượng phu. Tiểu tiết, có ý nghĩa,
nhưng cái quyết định là cái toàn cục kia. Đánh trượt học trò của mình thì có
khó gì. Khác chi phạt đứa con mình. Nhưng, như thế phỏng có ích gì. Gorki
hay ai nhỉ vẫn hay nhắc mọi người giữa khen và chê thì nên khen người
hơn. Có phải không?

Không ngờ Cẩm hôm nay ăn nói khúc chiết và hay viện dẫn thế. Hóa ra

anh chàng khù khờ nào khi muốn thuyết phục ai cũng đều biết dùng thủ
thuật thuyết pháp của Tô Tần: hay dựa dẫm vào các định đề, các danh ngôn,
Cẩm chỉ khác là lỗ mỗ, nhảy cóc, lộn xộn trong lập luận thôi.

Tự cười tủm rồi chậc lưỡi:

- Học trò nó là sản phẩm của mình. Có ai lại muốn sản phẩm của mình

là thứ phẩm, phế phẩm.

- Hay! Hay lắm! Như thế là rất tốt!

- Tôi chỉ ngại là…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.