ĐÁM CƯỚI KHÔNG CÓ GIẤY GIÁ THÚ - Trang 109

Tự ngập ngừng. Thâm tâm anh muốn thử Cẩm. Không ngờ Cẩm chồm

tới, rối rít đón ý, mớm lời:

- Cậu ngại cái gì? Ngại ai?

- Ngại thì không ngại, nhưng mà...

- Thì cậu cứ nói thẳng ra xem nào. Có phải là ngại đồng chí Dương bí

thư nguyên tắc tính không?

- Nguyên tắc tính là tốt. Nhưng...

- Thôi thôi… cậu không nói mình cũng hiểu rồi. Thôi, thế thì mình nói

thật ý định của mình nhé. Kỳ thi này, cứ cho là môn Toán của cậu Thuật
tạm ổn. Tay này nó dạy khá, tất nhiên không so được với Tự. Sử coi như là
được nữa. Thì cũng còn môn Hóa của bà Thảnh. Bà này yếu giáo viên cấp 2
cậy thế chồng, tốt nghiệp hàm thụ, lại chẳng toàn tâm toàn ý. Bởi vậy môn
Văn của Tự phải có trách nhiệm...

Tự đã chủ động bắt Cẩm phải bộc lộ mục đích cuộc trò chuyện. Cẩm

cũng chỉ đợi có thế là nắm tay Tự rung lắc, biến thành một gã đàn ông xởi
lởi, thịnh tình, vừa thở thào thào qua hai lỗ mũi to, vừa quay xuống bếp gọi
vợ sai phái, chỉ bảo như chủ nhà với đầy tớ.

Cuối cùng là cái mành trúc che cửa sau chạm lách cách, một người phụ

nữ mắm môi, cẩn trọng bê một cái mâm đậy lồng bàn đi ra, đặt xuống chiếc
giường rộng, rồi quay lại phía Tự, xoa xoa hai tay, ngượng nghịu.

- Chào chị Lụa!

- Trời, chú Tự. Cứ ngỡ là ai!

- Chị còn nhớ tên em cơ à?

- Nhớ, chứ sao chăng nhớ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.