ĐÁM CƯỚI KHÔNG CÓ GIẤY GIÁ THÚ - Trang 110

Người phụ có giọng nói âm vang, hậu tình, như thèn lẹn, co bờ vai trần

co một vết nhơ tưởng tưởng trên má phải. Hòa hợp với một vóc người đậm
đà là một gương mặt rộng, cởi mở, rất ưa nhìn vì lòng nhân hậu đằm thắm
trên môi nét vẻ của cặp mắt đen trầm.

Cái áo may ô cộc tay xanh xỉn và cử chỉ ngượng ngập của chị có lẽ làm

Cẩm khó chịu. Cẩm quát:

- Cái bà này hay nhỉ! Làm gì thì làm tiếp đi chứ! Cứ đứng đực ra đấy à?

Đã quen với cách nói năng lỗ mãng của chồng, người phụ nữ giấu vẻ ẩn

nhẫn, cúi xuống mở lồng bàn, rồi quay lại nhìn Tự, dịu dàng:

- Cũng chả có việc gì nữa dâu. Đã đến bữa rồi. Để mời chú với thày em.

Chú Tự, chú xơi tạm bát cơm với anh Cẩm rồi có bàn bạc gì thì bàn bạc
tiếp.

Tự vui vẻ:

- Em đã ăn là không ăn tạm đâu, chị Lụa.

- Chỉ sợ chú chê cơm canh chị nấu vụng về thôi.

Tự đã thành công trong việc cải thiện bầu không khí gia đình Cẩm. Cẩm

như được gỡ tội, nhảy tót lên giường, chống bó đũa xuống mâm loạng
xoạng, vẫy Tự, ồn ào như một gã trai dễ tính:

- Thôi, thế thì lên đây, Tự. Còn món gì thì đem nốt lên đây nào! Tự, lên

đây, À, ăn xong mình với cậu cùng đến nhà bà Thảnh nhé! Nào Tự! Hừ,
nước mắm gì mà rót hàng bát thế này. Nói mãi rồi mà bà này cấm có bao
giờ vắ dưa cho khô ráo. Thế này chấm vừa tốn mắm, vừa sũng miếng dưa,
ăn có ra gì. Này, lấy cho cái thìa nhỡ đi! Quái, cơm chả đánh tơi ra gì cả.
Nào lên đây, Tự!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.