ĐÁM CƯỚI KHÔNG CÓ GIẤY GIÁ THÚ - Trang 141

Trộm cắp vào đến tận kho bạc Nhà nước. Hung đồ phá phách đến cả lệ luật
trường ốc, thi cử... thì sắp hoàn thiện sự suy đốn rồi!

Đang buồn đau ngẫm nghĩ vậy, ông Thống bỗng nghe thấy tiếng Thuật

gọi tên mình. Ôi chao! Chuyện cứ như đùa bỡn. Thuật, giám thị 1 của
phòng A, khi tất cả thí sinh đã vào lớp, còn đang chen rúc ở cổng trường.
Áo carô xộc xệch. Tóc bù. Mắt còn rử nhoèn. Và lại cũng bợm bãi như mọi
khi, chân Thuật vẫn lại là đôi giầy đá bóng sứt sẹo.

Leo qua cánh cổng; nhẩy bịch xuống đất, không chút ngượng ngùng và

ý tứ, Thuật cứ ngang nhiên khua động cái hành lang đang im vắng trang
trọng. Lát sau, khi Tự từ văn phòng bước ra sân; Thuật đã đứng trên bục
giảng, giơ chiếc phong bì nhỏ đựng đề thi ra trước mắt các thí sinh ở phòng
A, cười đánh soạt. Cứ như là đang bỡn cợt trong câu chuyện tầm phào.

- Hèm! - Thuật hắng giọng. - Khi nãy là cái phong bì mẹ đựng cả bộ đề

thi chắc ông chủ tịch hội đồng thi đã trình các bạn trong buổi lễ khai mạc.
Mẹ chửa thì mẹ đẻ. Giờ là cái phong bì con, đựng đề thi văn. Trình làng còn
nguyên dấu xi gắn đây ạ.

Đùa cợt lúc này thật là lố bịch. Quả nhiên, Thuật chẳng mua nổi một

tiếng cười, dù nhỏ. Kể cả hai giám thị, một là cô giáo trẻ đang đứng ở cuối
lớp quan sát bao quát trong vai giám thị 2 và người giám biên là một ông
giáo già, môi dính mẩu sâu kèn, hai tay chắp sau lưng. đứng ở ngoài hiên,
mắt kính nghểnh nhìn trời, vô tư và nhẹ nhõm.

- Nào, xem có cái gì trong này nào? Hừ, không biết là quả ngọt hay quả

đắng đây! Hà, nhưng mà tôi tin rằng quả phúc của các bạn còn to lắm! Vì
các bạn được học

văn ở một người thầy trứ danh. Duyên kỳ ngộ hiếm có đấy, các bạn ạ. A,

đây rồi! Các bạn hãy nghe tôi đọc đề này một lượt đã nhé. Xong, tôi mời nữ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.