ĐÁM CƯỚI KHÔNG CÓ GIẤY GIÁ THÚ - Trang 161

chí nhân, thuận với người mà không bỏ mình. Thầy phải được ở vị trí xứng
đáng. Chứ còn...

- Tôi nói với bác như vậy vì nhận ra bác có vẻ như là bi quan...

- Khổ thế đấy, thầy Tự ạ. Tôi có mấy ý nhỏ thế này: Tây người ta mặc

quần bò thì đứng đắn, dân mình mặc thì thành bụi đời. Đít cô vào mình thì
thành trò giật gân nhăng nhố. Tóc dài vào mình thì thành cao bồi dở. Ấy
thế, mình là anh không nền tảng, bụng rỗng không, nên hay học người. Học
người không dễ. Có trình độ thì mới học được cái tinh, không thì chỉ nhặt
lấy cái thô. Học mót là học cái thô. Không học thì thành ma quỷ đã đành.
Mà học dở dở ương ương có khi lại còn ma quỷ hơn cả ma quỷ. Sợ nhất là
lắm anh giờ đây là cái thùng chứa tả pí lù, đủ cả Tây, Tàu, các lý thuyết,
chủ nghĩa. Mà có cái gì nên hồn. Học ở đâu ra cái lối hay hạch lạc, xét nét,
bó buộc, áp chế nhau nhỉ? Ông Mác, ông Lênin bảo là phải cho thằng mù
dẫn đường cho người sáng mắt à? Ấy, suỵt!

Ông Thống đang sôi nổi bỗng suỵt một tiếng ngăn chặn. Có tiếng chân

người bước gáp gấp ở phía sau hai người. Rõ ràng là ông Thống sợ. Ông
đằng hắng một tiếng rõ to, rồi nghển cổ, lảng chuyện, thật tội nghiệp:

- À, thầy Tự. Nghe nói thầy có kho sách vở, tư liệu quý lắm. Vậy tôi đồ

thầy: điển tích của cái sự nghỉ hè vào tháng sáu nó là thế nào nào?

Tự đứng dậy, quay lại phía sau.

Cẩm từ dãy phòng thi đang sầm sập đi tới, mặt đầm đìa mồ hôi và hốt

hoảng gọi.

- Tự ơi, cấp đến nơi rồi!

o O o

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.