ĐÁM CƯỚI KHÔNG CÓ GIẤY GIÁ THÚ - Trang 202

Thảnh nhảy khỏi bàn, the thé: “Dở cái trò gì thế, ông Thuật?”. Ông

Thống há hốc miệng kêu ơ ơ. Dương vò mái lóc, lảu bảu: “Quá trớn hết
sức! Phải chuyên chính! Phải chuyên chính!”

Còn cách nào hơn nữa, Tự ôm xấp bài thi len vào giữa hai khối căm

phẫn, biến mình thành một tấm đệm của cuộc xung đột đã mở màn. Chuyện
khởi đầu có vẻ như không đâu mà kết cục lại to tát. Ừ, có vẻ như là không
đâu thôi.

Cẩm là người đầu tiên tự nguyện rút ra khỏi vùng chiến sự. Có vẻ là

người cao thượng, không chấp, nhưng lại cởi khuy áo, chống tay lên hang,
nhổ bọt đánh toẹt:

- Hừ, tưởng cứ tự do tha hồ làm loạn hả! Sinh sự thì sự sinh, chứ sợ!

o O o

Hai người xấp xỉ tuổi nhau. Thuật, bốn mươi mốt. Tự, bốn mươi ba. Đã

có một thời họ kết bạn tâm giao vì tìm thấy ở nhau nhưng nét đẹp tương
đồng. Cả hai đều đáng xếp vào bậc tài trí trong giáo giới thành phố. Cùng
xuất thân từ các gia hệ có truyền thống học vấn. Cùng say mê lặn lội trong
các khu rừng học thuật mênh mang. Cũng xây dựng mộng ước lập nghiệp
và dâng hiến.

Ngày Tự từ quân đội trở lại nghề thầy, Thuật đã dạy ở trường Trung học

này được năm năm và đang làm chủ nhiệm một lớp cuối cấp. Thuật xin đến
dự một giờ giảng văn của Tự đế có cơ sở theo dõi tình hình học tập môn
Văn của học trò lớp mình - một lối tìm bạn, làm quen với đồng nghiệp đầy
tinh thần thẩm mỹ. Khen thay con mắt xanh tinh đời của Thuật. Thực sự,
ngay phút đầu tiên dự lớp, tri kỷ đã gặp tri âm. Bài Ngô chí của Nguyễn
Trãi, thực tình là một bài thơ khô khan, khó dạy, nhưng công cuộc giải mã
bài thơ dưới sự dẫn dắt thần tình của Tự, trở thành một cuộc săn tìm lý thú
đến bất ngờ. Cảm giác mình giàu lên tràn ngập cả tâm hồn Thuật. Thuật đã

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.