ĐÁM CƯỚI KHÔNG CÓ GIẤY GIÁ THÚ - Trang 238

Anh quen Xuyến khi anh đã ngoài ba mươi tuổi và Xuyến đã hăm bảy,

vừa từ nông thôn lên, sau mấy năm bế con, nội trợ cho vợ chồng một người
anh họ, học qua một lớp sơ cấp, về làm nhân viên thư viện ở một khu phố.
Anh hay đến đấy mượn sách và đọc sách. Vừa nhận ra tính tình bộc trực và
vẻ đẹp thôn nữ thuần phác của cô, anh cũng nhận ra cô là một phụ nữ quê
kệch. Đi xem phim, cô tựa vào vai anh ngủ ngay trong rạp. Tan phim, anh
mời cô đi ăn phở. Ăn xong, cô khen ngon rối rít, rồi nói: “Lương em ít lắm.
Cả đời chỉ ai mời ăn phở em mới dám ăn thôi”. Có một xác phụ nữ chết trôi
vớt được ở bờ song, cô rủ anh đi xem. Về, cô bảo: “Cô này người nhà quê,
anh ạ. Anh biết vì sao em đoán được không? Vì cô ấy như em hồi mới lên
thành phố, không mặc xilíp bao giờ. Ngay bây giò em cũng ghét mặc cái
của nợ ấy, anh ạ”. Thoạt đầu, nghe vậy, anh sờ sợ. Nhưng ngẫm ra, lại phì
cười. Cô thô mộc, xù xì, chẳng được mài rũa, đẽo gọt bao giờ. Dung tục
như bản thể tự nhiên, đã vậy lại còn chanh chua, đáo để.

Đã mến nhau, anh theo cô về thăm bà mẹ thân sinh ra cô. Trên ôtô, cô

mồm năm miệng mười, tranh giành chỗ ngồi, cãi nhau với tất cả những
người ngồi gần. Rồi hếch mắt lên nghe một gã răng vàng kể chuyện tục, khi
chia tay còn nói địa chỉ, mời gã tới chơi. Làng quê cô có lẽ là một làng quê
nghèo nhất nước Việt. Độc một cái nhà ngói. Còn toàn lều rạ. Ao tổi bọt khí
đặc sệt rêu bẩn. Lối đi bập bõm lốt chân trâu. Nhà cô chỉ là cái lều vịt. Mẹ
cô đi vắng, cô đẩy cửa vào, gọi anh theo. “Gãi hộ cái lưng một tý nào”. Anh
tiến đến. Cô quay phắt lại, trắng nẫn: “Vú bánh dầy đấy, không thích à”.
Dẫn anh đi thăm họ hàng. Ở đâu cô cũng bô bô: “Tháng sau chúng cháu
cưới, thế nào cũng gửi thiếp về mời”. Quay trở về nhà, bà mẹ già đi chợ, cô
kéo anh ngã theo cô xuống ổ rơm của bà mẹ. Cô cười khinh khích: “Đêm
qua em mê thấy anh hủ hóa với em!”. Và tự động trút bỏ quần áo của mình
và cởi hộ quần áo của anh. Không một chút xấu hổ, cô kích động thú nhục
dục ở anh. Anh là ngọn lửa được khơi. Cái ổ rơm nhặm nhuội rối bời, nhầu
nát trong cuộc quần thảo do chính cô khởi xướng. Anh lưu giữ mãi cái cảm
giác vừa bị chiếm đoạt vừa gắng gỏi để không hổ mặt đàn ông. Và cuộc ân
ái đó bỗng có một khí vị đặc biệt, không thể nói là tầm thường. Xong cuộc,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.