ĐÁM CƯỚI KHÔNG CÓ GIẤY GIÁ THÚ - Trang 256

hóa đang diễn ra dưới ánh nắng chói chang của mặt trời mùa hè. Bụi lầm.
Nhốn nháo bóng người và tiếng la hét:

- Sư bố chúng mày, làm gì mà như cướp cháo thí thế?

- Câm ngay! Vừa trao tay cái gì? Đôla đâu?

- Bà đ. có. Bà chỉ có cái túi lày thôi.

- Đừng có làm mất thì giờ của người Nhà nước nhé!

- Mẹ mày giấu ỗ đẻ ra mày rồi, con ạ!

- Láo!

- Thì mày cứ thử khám xem!

Đám đông hỗn loạn đang tan biến. Chỉ còn lại một đám tuổi học trò

đang đứng vơ vẩn dưới dãy đèn cao áp như những nốt nhạc chổng ngược.
“Đèn cao áp thủy ngân như đền thờ thần tiêu thụ”. Khả viết vậy. Chủ nghĩa
tiêu thụ, thói thực dụng tràn lan khắp chốn cùng nơi, đạp đổ mọi thần
tượng, đi xuống dưới chân nó mọi giá trị tinh thần thiêng liêng. Chủ nghĩa
tiêu thụ vào tình yêu, giết chết tình yêu; vào gia đình, phá phách gia đình.
Con người là một đơn vị tiêu thụ. Nhưng trước hết hoặc sóng đôi, nó phải là
một đơn vị lao động sáng tạo. Nhưng con người chỉ có thể lao động sáng
tạo trong khung cảnh không bị cô đơn.

Chống lại cảm giác cô đơn, Tự lại gọi thất thanh: “Bác Thống ơi!”. Và

chạy sang bên kia đường. Ông Thống đang đứng dưới lòng đường, tay xách
cái túi vải nâu căng phồng, tay cầm cái mũ lá quạt múc từ dưới lên vào mặt.
Nghe thấy tiếng xè xè sau lưng, Tự vội nắm tay ông già, kéo ông lên bờ hè.
Không kịp. Vòi chiếc xe tưới nước đường chỉ xuýt nữa cho ông Thống tắm
mát. Ông Thống rũ hai ống quần ta ướt đẫm. Cửa xe ló ra một cái mặt học
trò.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.