ĐÁM CƯỚI KHÔNG CÓ GIẤY GIÁ THÚ - Trang 258

Nhìn mặt Tự rầu rầu. Ông Thống tiếp:

- Buồn phiền vì mất dăm ba đấu gạo thì không. Nhưng đau buồn vì thói

đời thô bỉ thì có, thầy ạ. Thôi, ta về trường đi, thầy.

Hai người đi theo một đường hè tráng xi măng. Tới cổng trường, cùng

dừng lại. Trời đã xâm xẩm từ lúc nào. Nhìn mặt Tự, có lẽ đoán được tâm tư
anh, ông Thống liền thở xòa một hơi:

- Xưa, thường nói: người đời thượng thọ 80, trung thọ 70, hạ thọ 60.

Trong khoảng thời gian ấy, trừ ốm đau, lo nghĩ đi, còn riêng cười liệu có
được một tháng không? Chả được. Thành ra mấy hôm nay cứ nghĩ: Quả là
nhân thế hãn phùng khai khẩu tiếu. Người ta ở đời ít gặp khi hé cười.

- Có chuyện gì vậy, bác?

- Nhiều chuyện. Cũng là quanh cái cuộc thi thố, khảo hạch ở trường ta

mà thôi. Ngay sáng nay, có một ông đi chiếc xe Lađa xanh rêu đến. Mở cửa
xe bước ra, trợn trạo, hỏi: “Anh Cẩm, anh Dương đâu nhỉ?”. Hỏi trống
không, nên tôi cũng lờ đi, coi như cái bụi rậm bên đường. Cuối cùng dáng
biết là gặp tay chẳng vừa, nên dành xử nhũn, mời tôi lại. Tôi đáp: Còn phải
họp hội đồng xét duyệt kết quả rồi mới công bố danh sách trúng tuyển
được. Thế là ông ta sừng sộ, chỉ ngực mình, hất hàm hỏi tôi: “Cụ có biết tôi
là ai không?”. Tôi đáp: “Dẫu ông là ông gì bà gì cũng không là cái gì lúc
này, ông ạ!”.

Tự ưu uất:

- Lại còn thằng cha nào dám càn rỡ thế!

- Chưa hết. Nghe tôi nói vậy, ông ta liền quát: “Tôi nói cho cụ biết nhé.

Tôi có thể ra lệnh cho lập hội đồng thi riêng cho con tôi!”. Tôi cười nhạt:
“Thế đã ăn thua gì! Tên vô danh tiểu tốt Êrôsrtrat nó còn dám đốt cả cái đền
Arơtêmiđ một trong bảy kỳ quan của thế giới kia”. Quân này không đọc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.