ĐÁM CƯỚI KHÔNG CÓ GIẤY GIÁ THÚ - Trang 259

sách nhưng có đi xem kịch “Kẻ đốt đền” để giải trí nên chắc cũng hiểu lơ
mơ ý nghĩa câu tôi nói. Vì vậy, hắn liền hoạnh tôi và bảo một thằng ngồi
trong xe ghi tên tôi lại.

Ông Thống cười chua chát:

- Nhân bất học bất tri lý. Mà học không đến đầu đến đũa, dở ông dở

thằng, nhất là lũ thời lai đồ điếu thành công dị thì còn khổ cho dân hơn kia!
Dùng lửa tâm đốt veo cái hòa khí trời cho là dẫn đến nguy tai cho xã hội
đấy, thầy ạ. Buồn lo là vậy thôi, chứ tôi thì lo gì cho thân. Sắp ra khỏi vòng
cương tỏa rồi! Mà sống được bao lâu nữa?

Tự rùng mình. Anh đau tê dại, đang có cơ trở thành điên khùng. Ông

Thống buồn bi lụy, ông Thống nói gở, ông Thống u uẩn:

- Thầy Tự ơi. Chẳng lẽ thế tình hay dở, thân thể an nguy, việc đời vui

buồn, xưa thế nào nay vẫn vậy? Chẳng lẽ cái dụng mãi mãi cứ che lấp mất
cái văn vẻ? Chẳng lẽ thể chế cứ mãi mãi cạn lòng hẹp bụng không dụng
được người tài? Bao giờ trường ốc không phải chốn bán mua kiến thức?
Đời không phải là tranh giành miếng ăn, chức vị? Bao giờ hết thói đời hễ cứ
giành được quyền thế là thỏa sức mạnh hạch sách, đọa đầy kẻ yếu nhược?
Chẳng lẽ người hiền không bao giờ được vẻ vang? Người nhân không bao
giờ ra về lại buồn thảm thế này!

Ngừng một hơi rất ngắn, không để Tự nói chen một tiếng, ông Thống

nói tiếp luôn, giọng cay nhức:

- Thầy Tự, thầy trả lời tôi một chữ có hay là không thôi nhé. Thầy có tin

là có kẻ bán đề thi không? Thầy có tin là thầy Thuật bị công an bắt không!
Thôi! Nếu thế thì nghề thày hết thời rồi! Con bé út nhà tôi thế là cũng xong
đời rồi!

o O o

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.