ĐÁM CƯỚI KHÔNG CÓ GIẤY GIÁ THÚ - Trang 272

- Nó về bây giờ thì nó chém cả đôi.

- Anh cóc vợ. Chết chém chết cả đôi. Cả hai thân xác chúng ta trần

truồng dính liền nhau như một.

- Hí hí...

Tự tự hỏi rằng đây là thực hay là sự dâm đãng bỉ ổi được hình tượng hóa

qua trí tưởng tượng, rồi lại khúc xạ qua giấc mơ của anh. Đời người, nếu
không tránh được, thì cũng chỉ nên một lần chứng kiến cảnh đồi bại này.
Một lần bị máy bay trực thăng giặc quần đảo vây bắt. Một lần bị trở thành
cái bung sung chịu sai khiến, đọa đầy của thói trả thù tiền sử. Một lần mục
sở thị trò đnh tháo và vu cáo đê tiện kinh người. Một lần đủ để bại liệt, cấm
khẩu, đủ để nhớ cả dời.

- Chú Tự ơi, chú mê gì thế?

- Chú Tự ơi, sao chú lại khóc? Chú tỉnh dậy đi. Cháu bóc cam chú ăn

nhé!

Tự he hé mắt, ngác ngơ. Anh đang ở đâu? Hai khuôn mặt phụ nữ, một

đứng tuổi quen quen, một thiếu nữ non tơ là lạ. Không phải Xuyến. Xuyến
đang ăn nằm với thằng Quỳnh trên cái gác xép tháp ngà, vương quốc tự do
của anh. Cái gác xép bây giờ là hang thú, là vương quốc của tình dục.

- Chú đừng khóc nữa, chú Tự.

- Chú ăn cam nhé, chú ơi.

Tự khíp mắt, lắc đảo mái đầu phờ phạc. Tóc cũng mệt mỏi theo người.

Tóc không còn mượt. Tóc khô cằn, bạc phếch hai bên thái dương và sắp lan
cả ra khắp đầu rồi. Có một hồi, mới có mấy sợi bạc, Xuyến đòi nhổ bằng
được. Có hôm, anh cầm cái cặp bìa đi ra cửa lên trường, Xuyến bỗng gọi
giật lại. “Khoan đã, em bảo cái này”. Xuyến chạy ra, vít cổ anh xuống, vạch

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.