ĐÁM CƯỚI KHÔNG CÓ GIẤY GIÁ THÚ - Trang 273

vạch đỉnh đầu anh, rồi sựt một tiếng êm nhẹ “Trông cái tóc bạc mà chán!
Không thấy ngứa à!”. Tự cười sung sướng. Ôi dà, bận chết đi được.

Tự bận lắm. Học sinh kém yêu cầu phụ đạo. Học sinh giỏi yêu cầu dạy

mở rộng, nâng cao thêm trình độ. Cuối năm rồi phải chạy thi với thời gian.
Anh chạy theo cái hàng lang. Ở căn buồng đầu tiên, Thuật đang dạy toán,
anh liếc vào. Quái, sao đang giờ dạy mà trên bục lại có hai con chó đang đi
tơ với nhau. Anh quát: “Thuật! Nhà trường là thánh đường. Không được
nham nh thế!”. Rồi anh rảo bước.

“Không khéo mình mê!”. Tự nghĩ. Đứng trên bục nhìn lướt qua mấy

chục gương mặt học trò, anh bỗng giật mình. Lao thẳng tới cuối lớp, anh
nghiến răng:

- Tuẫn! Ai cho cậu vào lớp?

Thằng Tuẫn thật. Nó nhe những chiếc răng nhọn như răng Thuật, nói

như đấm từng chữ:

- Tôi đến để khen thầy. Chính tôi đã viết cái câu “Đời là một vại dưa

muối hỏng” lên bảng để thử thách thầy, xem ra, thầy trả lời vững quan điểm
đấy!

- Này, bước ngay ra khỏi lớp. Ở đây, tôi là người có quyền cao nhất.

- Thế thì thầy nhầm. Tôi ở lại đây để làm nhiệm vụ bảo vệ chế độ.

- Nếu thế thì cậu ở lại, tôi đi.

Tự ôm cái cặp bìa đi ra cửa. Thà rằng đi dạy tư. Chứ nhất định không

đánh mất quyền tự do và tỏa sáng của ông thầy. Anh gõ trán, nhớ ra một cái
địa chỉ cắm cúi đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.