ĐÁM CƯỚI KHÔNG CÓ GIẤY GIÁ THÚ - Trang 274

Xe đạp bán rồi, giờ mới thấy thành phố này là dài rộng. Phố Dân Chủ ở

phía Tây Nam. Đó là một phố lớn mới lập và toàn biệt thự riêng, hai ba
tầng, ốp đá rửa, mỗi cái một cá tính, cái kín đáo, cái cởi mở, cái trầm mặc,
cái tươi vui. Trông những tòa biệt thự như thế này mà còn nói dân mình đói
khổ thì đúng là bôi đen xã hội.

Số nhà 21 là một biệt thự kiểu Tây. Có vườn hoa, cổng sắt nặng nề.

Nghe tiếng chuông điện, một ông lão đeo tạp dề, đi ủng, đang quét lối đi rải
sỏi, ra cổng, mở cái lỗ cửa trổ trên nóc cánh cửa bên phải, nheo mắt ngó ra.

- Tôi là thầy giáo dạy văn cấp trung học. Có người giới thiệu tôi đến đây

dạy thêm cho hai lệnh ái của ông chủ, bà chủ.

- A, hóa ra anh cũng đi làm thêm như tôi. Tôi là bác sĩ về hưu rồi, tôi

đến đây phụ trách công tác vệ sinh môi trường. Thật là đúng ngành, đúng
nghề. Chẳng có gì đáng phàn nàn nữa. - ông già cười.

Tự thấy cay cay sống mũi. Định quay ra thì nữ chủ nhân biệt thự đã từ

tiền sảnh tha thướt bước lại. Tự dụi mắt. Quái! Diễn viên cải lương hay là
bà chị dâu của anh, nữ nhân viên bị sa thải vì nhập nhèm tiền công quỹ ở
Intershop? Hóa ra hai vai nhập một. Bà chị dâu quay lại sau, vẫy một người
đàn ông mặc comlê màu kiến vống tay đang cầm mấy cuộn tranh lụa.

- Mình ơi, thầy giáo dạy thêm cho Minh Tơ, Minh Nhẫn đến dây rồi!

Tưởng ai, hóa ra là chú Tự nhà mình.

- A, cậu Tự! Mấy năm trước nghe đài, báo ca ngợi thầy Tự dạy văn giỏi,

đã ngờ ngợ rồi.

- Anh chị đổi nhà từ bao giờ?

- Thế này, chú Tự ạ. - Người đàn bà cầm cái quạt lông phẩy mặt chiếc

đôn sứ đầu voi, mời Tự ngồi, dẻo kẹo: - Hồi chia gia tài, chú nhận cái thư
viện của ông mà chú hay nói đùa nó là cây khế ấy, hóa ra lại là khôn. Chú

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.