ĐÁM ĐÔNG CÔ ĐƠN - Trang 98

“Người khác” này là ai, đấy là điều rất quan trọng: dù họ là những người

gần gũi trực tiếp bao quanh cá nhân này hay một vòng bao quanh “cao hơn”
hay những tiếng nói nặc danh của truyền thông đại chúng; dù là cá nhân sợ
sự thù địch của những người quen biết tình cờ hay chỉ của những ai “đáng
tính đến”. Nhưng nhu cầu của anh ta muốn có được sự tán thành và dẫn dắt
từ người khác - mà đấy là người khác cùng thời chứ không phải cha ông -
vượt xa ngoài các lý do khiến hầu hết mọi người ở mọi thời hết sức quan
tâm đến điều người khác nghĩ về mình. Mặc dù đôi khi ai cũng muốn và
cần được ai đó thích, nhưng chỉ những kiểu ngoại tại định hướng hiện đại
mới lấy đó làm nguồn dẫn dắt chính và lĩnh vực nhạy cảm chính cho mình.

[92]

Có lẽ mãnh lực không bao giờ biết thỏa của nhu cầu tâm lý cần có sự tán

thành [từ ngoại giới] này là cái phân biệt người Mỹ thuộc giai tầng trung
lưu lớp trên ở các thành thị lớn, những người mà chúng ta xem là ngoại tại
định hướng, với chính các kiểu tương tự từng xuất hiện ở các kinh đô, giữa
các tầng lớp khác trong các giai đoạn lịch sử trước, dù là ở thành Quảng
Châu,

[93]

châu Âu thế kỷ 18 và 19, hay ở Athens, Alexandria cổ đại, hay

Rome cổ đại. Trong hết thảy những nhóm này, xu thế không chỉ thống trị
như một thứ thay thế cho đạo đức và phong tục, mà chính một xu thế thay
đổi nhanh chóng mới là thứ có ảnh hưởng thống trị. Nó làm như vậy được
là vì, tuy phương tiện truyền thông đại chúng [hồi đó] hãy còn sơ khai, song
nhóm tương ứng với giai tầng trung lưu lớp trên Mỹ thì tương đối nhỏ,
trong khi cấu trúc nhóm tinh hoa [elite structure] thì cực kỳ mạnh mẽ.
Chẳng hạn, có thể biện luận rằng một bản tạp chí The Spectator ở cuối thế
kỷ 18 nhắm vào lượng độc giả tiềm năng một cách triệt để hơn tờ tạp chí
The New Yorker ngày nay. Trong các tiểu thuyết Anh, Pháp và Nga thế kỷ
18 và 19, chúng ta thấy chân dung của kiểu người điều hành ở các cấp cao
trong bộ máy công chức và họ phải sẵn sàng trước những tín hiệu thay đổi
nhanh chóng. Stepan Arkadyevitch Oblonsky trong tiểu thuyết Anna
Karenina

[94]

là một trong những điển hình đáng yêu hơn và ít xu thời hơn,

đặc biệt ấn tượng nhờ cách Tolstoy đặt anh ta tương phản với Levin, một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.