ĐẮM ĐUỐI - Trang 12

một người đẹp nhưng để biết rõ điều này, người ta cần phải xóa đi cái lớp
hóa trang lem luốc của nàng.

Một lần nữa, Bowers lại nhìn đồng hồ:
“Quá sáu mươi giây rồi!”
Tôi hỏi ngay:
“Quan tài chứa cái gì thế?”
Bowers đáp, giọng bực tức:
“Thì chỉ là mớ dụng cụ thông thường để trình diễn. Trung úy vui lòng giữ

im lặng giùm tôi một tí!”

Bỗng chốc toàn bộ studio chìm trong im lặng. Bruno bước đến đứng sau

chiếc bàn, theo sau là Brunehaut. Một chiếc camera trườn tới để lấy cận
cảnh.

Tôi liếc mắt nhìn lên màn truyền hình của hệ thống kiểm soát. Hàng tựa

phim “Đứa Con Rể Của Franskenstein” chìm dần trong điệu nhạc quái đản
để nhường chỗ cho hàng chữ “… Được Giới Thiệu Bởi Bruno”.

Lại tiếng nhạc, càng lúc càng kỳ dị và sau hết là: …“Cùng Với Sự Cộng

Tác Của Brunehaut”.

Khuôn mặt và đôi vai của Bruno chiếm hẳn cả màn ảnh truyền hình. Y

liếc ngang liếc dọc con mắt duy nhất còn lại rồi dùng ngón tay mân mê vết
thương nơi cổ:

“Lần sau, nếu nghe lệnh “cắt đi” thì tôi sẽ sử dụng một lưỡi dao cạo, như

thế sẽ ngọt hơn!”

Rồi, nghiêng mình về phía trước, mắt nhìn thẳng vào đám khán giả truyền

hình, y nói tiếp bằng một giọng van nài:

“Liệu chúng ta có thể làm quen với nhau? Bạn thử nghĩ đi, tôi chỉ cần

bước một bước thôi là vào ngay phòng khách của bạn!”

Cảnh này thật kinh khiếp và rất hợp với những ai thích loại kinh dị như

thế này. Màn biểu diễn hoàn toàn do Bruno đảm trách và Brunehaut chỉ
đứng bên cạnh như một vật trang trí vậy thôi. Vài ba lần Bruno nhắc đến
“con quỉ nhỏ của chúng tôi” khi chỉ tay về chiếc quan tài và tôi hiểu đây là
cái đinh của buổi trình diễn.

Bruno tâm sự với đám khán giả truyền hình:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.