ĐẮM ĐUỐI - Trang 121

hơn số mà hắn cần có, nhưng hắn vẫn muốn nhiều hơn nữa. Và, để có tiền,
hắn sẵn sàng làm bất cứ chuyện gì…”

“Đúng… Trông thấy hắn, ngay cả tôi cũng thấy sợ.”
Nàng đưa tay xoa xoa ngực:
“Thôi, bây giờ chúng ta hãy trở ra phòng khách đi. Tôi thấy cần một chút

rượu…”

“Được thôi.”
Tôi liệng cục gạch lên giường và bước theo nàng ra khỏi phòng.
Vừa đến phòng khách, nàng chỉ bước được ít bước và ngã xuống trên đi

văng.

“Trung úy thứ lỗi cho…” nàng nói bằng một giọng run rẩy. “Ông vui lòng

rót hộ tôi một ly rượu. Bây giờ tôi không còn cử động gì nổi.”

Tôi đến quầy rượu, rót đầy hai ly và mang đến. Tôi trao nàng ly rượu và

ngồi xuống cạnh nàng.

Nàng gượng cười:
“Cảm ơn ông! Tôi không ngờ mình tệ đến thế.”
“Tôi muốn tin lời cô, ít ra là vào lúc này, khi cô bảo rằng cô không hề biết

ai là kẻ đã đặt xác Davis vào trong quan tài. Thôi, bây giờ chúng ta hãy trở
lại với câu chuyện lúc nãy. Có phải cô muốn lấy trái tim của Davis để làm
sưu tập?”

Prudence rùng mình:
“Không hề có chuyện đó! Chỉ những tên bệnh hoạn mới xem lời nói đùa

của tôi là chuyện thật… và John Kẻ Đưa Tin chính là bệnh hoạn. Tôi biết
chắc thế nào hắn cũng nhận lời đề nghị của tôi, dẫu với một giá rẻ thôi. Khi
gọi điện cho trung úy, tôi đã dùng khăn tay che miệng để trung úy không
nhận ra được giọng nói. Tôi đã trông thấy người ta làm thế trong phim ảnh
nên bắt chước theo, thế thôi!”

“Không khôn khéo lắm, nhưng hữu hiệu. Tại sao cô gọi điện cho tôi? Phải

chăng đây cũng là một trò quái quỷ nữa? Và nếu chẳng may xảy ra đụng độ
chết chóc thì chắc cô thích chứ?”

Nàng tỏ vẻ ngạc nhiên một cách thành thật:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.