ĐẮM ĐUỐI - Trang 131

nằm đó, đôi chân chắn ngang cửa vì thế tôi phải kéo anh vào mới có thể
đóng cửa lại….”

Tôi nói:
“Một phút dành cho cô đã chấm dứt. Bây giờ tôi yêu cầu cô thay đồ để đi

theo tôi.”

Pénélope năn nỉ:
“Tôi van ông! Xin ông hãy để cho tôi nói hết! Khi đó, tôi đang tính gọi

cảnh sát nhưng rồi tôi chót nghĩ nếu làm như thế thì xem như tôi hủy bỏ bản
hợp đồng ký với đài truyền hình và đồng thời vĩnh biệt giấc mơ trở thành
diễn viên… Trong khi đắn đo như thế, tôi tự hỏi liệu cảnh sát có tin tôi
không. Davis trước đây là chồng tôi và bây giờ, tôi sắp sửa kết hôn với một
người khác… Cảnh sát có thể cho rằng tôi và Davis đã gây gổ nhau và tôi đã
bắn ảnh…”

“Rồi sau đó?”
“Sau đó, tôi… gọi điện cho John Kẻ Đưa Tin… Tôi thuật lại sự việc cho

hắn và nhờ hắn giải quyết hộ tôi cái xác Davis. Hắn ra giá hai chục ngàn đô
và tôi đồng ý. Vào lúc đó thì giá nào tôi cũng chịu… Nửa tiếng sau, hắn đến
chỗ tôi, mang theo một cái rương dùng để đựng xác Davis. Sau khi đặt
Davis vào đó và khóa lại, hắn gọi điện cho phòng bảo vệ để nhờ hai nhân
viên khiêng hộ cái rương xuống. Trong khi chờ đợi, hắn rót rượu và cả hai
chúng tôi vừa trò chuyện vừa uống rượu cho đến khi cái rương được khiêng
đi…”

“Thế là xong!”
“Chưa hẳn…” Nàng nói nho nhỏ. Hắn không hề cho tôi biết rằng hắn sẽ

đặt xác Davis vào trong quan tài… và thế là, khi mở nắp ra, tôi muốn chết
đứng! Tiếp đó, khi bị trung úy gạn hỏi, tôi cuống cuồng… Tôi đã nói rằng
tôi không hay biết gì… Rồi trung úy báo cho tôi hay rằng đã biết rõ tung tích
nạn nhân và… cho rằng tôi không thành thật khai báo… Trung úy có biết là
tôi sợ điếng người không! (Nàng cố gượng cười). Trong đời, tôi chưa lần
nào sợ đến như vậy! Sau khi trung úy đi rồi, tôi gọi cho John và báo cho hắn
rõ sự việc. Tôi yêu cầu hắn tìm cách cứu tôi ra khỏi cái thế bí này. Bởi sự

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.